» Nội dung : lửa giận tăng vọt vọt tiếnvào, không nói hai lời trước hết đánh nữ nhi một cái tát.
Cô không hề phòng bị , bị cái tát đánh cho thật mạnh nàyđánh lên vách tường, đau tới nỗi không làm gì được.
-“Mày này không cười nữ nhân , quả thực tức chết tao !” LăngPhú Quý vì tức giận nên chửi mắng, cũng bất chấp con rể ở đây, thầm nghĩ muốngiáo huấn đứa con gái thiếu chút nữa làm hắn mất hết mặt mũi này .“Mày thực biếnđi ! Tự chủ trương cùng Hàn Ngữ trao đổi, Mày hiện tại muốn tao như thế nào giảithích với Hướng gia ?”
Đều đã muốn nghe lời xuất giá, Hàn Thấm cho rằng chính mìnhkhông hề thua thiệt Hàn gia, dù sao cha hận cô cũng là hận sẵn rồi, đau đếnnóng mặt cô chỉ có thể vỗ về xoa nhẹ má , hồng hốc mắt quật cường trừng hắn.
-“Ba muốn chúng ta gả, tôi đã muốn gả cho, ba còn có cái gìkhông hài lòng ?”
-“Hừ! Mày cho là chính mình thực thông minh sao? Nói chomày, chọc Lăng đổng sự cùng Hướng đổng không hài lòng, Hàn thị xí nghiệp nhất địnhtài chính đều sẽ lấy không được, mày cũng đừng tưởng ở Lăng gia sẽ có cuộc sốngtốt đẹp hơn!” Hàn Mẫn Văn sắc bén nói.
-“Tài chính?” Lăng Dục Vĩ đột nhiên ra tiếng, hắn hướng chỗHàn Thấm đang đi đến từng bước , nghiêm mặt hỏi:“Cô gả nhập nhà chúng tôi,trong đó điều kiện tương tự như Lăng Uy xí nghiệp là phải cung cấp tài chínhcho Hàn thị xí nghiệp sao?”
Cô biết chỉ cần trả lời vấn đề này, cô cùng hắn tình yêu cólẽ là dừng lại tại đây, nhưng mà đã đến tình trạng này, cô giấu diếm còn có ýnghĩa gì , dù sao đến cuối cùng hắn đều sẽ biết .“….. Hàn thị xí nghiệp bởi vìhiệp ước lần trước lỗ không ít, vấn đề cấp thiết phải xoay sở……” Cô chỉ có thểbi ai thừa nhận.
-“Mày nói nhiều như vậy làm gì dù sao cũng là do mày thiếunăng lực , ngay cả tiền đều lấy không được!” Càng nói càng tức nên Hàn Mẫn Vănlại duỗi cánh tay, nghĩ muốn đánh thêm cái tát, lần này lại bị một bàn tay mạnhmẽ khác bắt lấy.
-“Mặc kệ cô lấy cái gì lý do gì gả nhập Lăng gia, đều đã muốnlà người của tôi, hy vọng ông không cần gặp mặt cô ấy !” Lăng Dục Vĩ giận tái mặtkhông hài lòng mở miệng.
Hắn cũng không hiểu được chính mình , rõ ràng hận cô , lạikhi nhìn thấy cô bị đánh, tâm lại có như đao đâm vào , hắn xem thường chínhmình như vậy mềm lòng .
Hàn Thấm khó có thể tin nhìn hắn, cô đều đã chuẩn bị tâm lýsẵng sàng để người cha đánh, không thể tưởng được Lăng Dục Vĩ lại vìcô ngăn cản,còn tuyên bố quyền sở hữu.
Trong lòng một cỗ chua xót lẫn hy vọng chờ đợi đan xen vàonhau, hai người bọn họ tình yêu, có hay không còn một chút hy vọng?
Hàn Mẫn Văn cảm nhận được bên trong bầu không khí kỳ lạ, lạibị con rể mới chống đối, hé ra nét mặt già nua thoáng chốc lúng túng, chỉ có thểcăm giận bất bình rời đi.
Trong phòng nghỉ lại trở lại yên tĩnh, Lăng Dục Vĩ nhìn dấutay in đỏ chót trên khuôn mặt trắng nõn cũa cô , vươn tay muốn vuốt ve, nhưng lạikhựng lại trước cô, tay gắt gao nắm thành quyền thu về .
Hàn Thấm nhịn không được đánh vỡ trầm mặc,“Vừa rồi cám ơnanh.”
Lăng Dục Vĩ không biết chính mình nên nói gì, đối với côtình cảm đã muốn phức tạp, quá sâu lại rất thống khổ, nếu khi cuộc chơi này bắtđầu, hắn đã chuẩn bị làm ngơ cuộc hôn nhân này, nhưng khi sau khi biết cô dâuhoán đổi là cô, liền làm không được.
-“Tôi chỉ là không quen nhìn có người bạo lực, không có ý tứgì khác”. Cảm thấy chính mình không thể cùng cô ở cùng một chỗ thế này, hắn cầmlấy tây trang áo khoác, vô tình xoay người đi ra ngoài.“Về phần cô, đã muốnthành công gả vào Lăng gia, có thể hay không đạt được những gì cô muốn, cô sử dụngchính thủ đoạn của cô đi, thứ lỗi tôi không phụng bồi!”
Này chẳng khác gì hắn tỏ vẻ chỉ muốn duy trì cuộc hôn nhân hữudanh vô thực, Hàn Thấm vội vàng nâng làn váy rất nặng, ý muốn đuổi theo hắn.“LăngDục Vĩ, anh hãy nghe em nói……”
Nhưng mà hết thảy đã quá muộn, cô đuổi theo ra ngoài cửa,Lăng Dục Vĩ đã muốn đi xa, cô chỉ thấy Lăng Phú Quý rất xa đứng ở trên hànhlang, dùng ánh mắt lạnh lùng , lạnh như băng xem kỹ cô.
Đêm tân hôn, Hàn Thấm nhìn căn phòng mới rộng lớn, thầm thanchính mình có lẽ là từ lồng giam này chuyển qua lồng giam khác.
Lăng gia so với nhà cô xa hoa hơn rất nhiều, cô lại không cónhiều tâm tình để đánh giá, mắt nhìn một bên hành lý đóng gói mang theo. Độtnhiên, của tầm mắt cô đảo qua liếc thấy mảnh giấy, mở nó ra, là là bức họa Davyvẽ tặng cô.
Trên bức chân dung nhìn cô cười sáng lạng, đối lập với hiệntại sầu bi, thật là mỉa mai. Nghĩ tới sáng nay cô không biết cuộc hôn nhân nàycó thể hạnh phúc hay không, cô không khỏi hoài niệm thời gian ở chung vui vẻtrước khi kết hôn cùng Lăng Dục Vĩ .
Khi nào thì, cô còn có thể nở nụ cười như lúc ấy? Hoặc là,cô có thể hay không cả đời rốt cuộc mất tươi cười như thế?
Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý sẽ bị Lăng gia lạnh nhạt,nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải đối với người của Lăng gia không có gì cảmtình gì . Nay cô đã biết Davy chính là Lăng Dục Vĩ, cho dù bị hắn vô tình hiểulầm thương tổn, trong lòng vẫn tránh không khỏi chờ mong.
Cô cả đời đều bị cha, anh trai thao túng trong lòng bàn tay,chẳng lẽ cô không thể vì chính mình tranh thủ chút gì sao? Hiện tại cô là chínhmình gả cho người đàn ông cô yêu, cho dù quá trình có thể gặp không ít khókhăn, cô có lẽ nên xuất ra biểu hiện quyết đoán của mình trên thương trường, vìhạnh phúc của chính mình cố gắng một lần đi?
Hạ quyết tâm, nội tâm vững vàng đứng lên, cô cẩn thận nhìnquanh căn phòng tương lai trở thành cuộc sống của cô, một chiếc giường lớn, nộithất đồ gỗ tinh xảo, một chiếc ghế sô pha, Lăng gia còn cẩn thận thay cô chuẩnbị bàn trang điểm, xem ra cô ở trong này địa vị cũng không tới nỗi không ai đểý.
Trong tâm trí đang suy tư bố trí thế nào, cửa phòng độtnhiên bị mở ra, Lăng Dục Vĩ đi vào trong phòng, Hàn Thấm vội vàng trên tay chândung bỏ vào ngăn kéo.
-“Anh…… Muốn đi ngủ sao?” Vẫn còn đối với hắn ôm hy vọng,Hàn Thấm cố gắng tỏ ra thân thiện, bất quá trên mặt khó che giấu vẻ thê lương củangười vợ.
-“Tôi?” Hắn luôn luôn bình tĩnh nhìn cô nhưng lại lộ ra vẻhoảng hốt, không khỏi cảm thấy buồn cười.“Cô hình như rất lo lắng?”
“Em…… Bởi vì em khôngcó thói quen cùng nười khác ngủ chung giường……” Thấy hắn thái độ cũng có vẻ tốthơn nhiều, cô nhẹ nhàng thở ra, không tốt lắm ý tứ thuyết minh.
Ai ngờ Lăng Dục Vĩ tươi cười châm chọc, tuyệt không lưu tình.“Yên tâm, tôi sẽ không cùng cô ngủ cùng giường.”
Tươi cười của cô cũng cứng lại.
-“Tôi cũng không thói quen cùng người khác ngủ cùng giường,nhất là người kia còn mang trong lòng tâm kế nham hiểm.” Nói đến, trong lòng hắnvẫn thập phần để ý chuyện phát sinh, đối với hiểu lầm về cô cũng không có tiêutan.“Cho nên cô không cần lo lắng, buổi tối không có người cùng với ngươi giànhchăn, hoặc là đem cô đẩy xuống dưới giường đâu.”
Hàn Thấm hoàn hoàn toàn toàn cười không nổi, cô khẽ thởdài,“Em biết anh rất hài hước, nhưng thật đáng tiếc đúng là dùng vào việc này.”
Không để ý tới thầm oán cùa cô trong lời nói , hắn mở rahành lý tiến tới tủ quần áo , đem quần áo của chính mình xếp vào.“Ít nhất hàihước của ta còn không có bị tâm cơ của cô dập tắt, cũng nên cám ơn trời đất.”
-“Anh muốn đi đâu?” Cô khó hiểu nhìn hắn động tác.
-“Này căn phòng tôi ở không nổi nữa.” Hắn thu thập ổn thỏa,ánh mắt không mang theo cảm tình hướng nhìn cô.“Cô kêu ba uy hiếp tôi muốn ở lạitrong nhà, nếu không liền chặt đứt quỹ Văn hóa và giáo dục Lăng Uy , được, tôi ởlại, nhưng tôi ít nhất có thể lựa chọn không cùng cô ở một gian phòng được chứ?”
-“Cái gì quỹ hội? Em không hiểu ý tứ của anh?” Cô đoán có lẽlại hiểu lầm mới sinh ra khi cô không biết , nhưng mà cô lại chỉ có lựa chọn nhậnvề mình trách nhiệm, bởi vì hắn hiện tại sẽ không tin tưởng lời nói của cô dùchỉ một chữ .
-“Cô không biết?” Hắn nhíu mày hỏi, rồi sau đó không quantâm nhất câu môi.“Dù sao tôi cũng không thể chứng thực rốt cuộc cô có biết haykhông, tóm lại tôi không thích người ta uy hiếp tôi.”
Nói xong, hắn cầm theo hành lý, trong khi Hàn Thấm há hốc mồmlại khó hiểu trạng liền đi ra cửa phòng, đóng cửa lại kia trong nháy mắt, côkhông khỏi tức giận trong lòng. Cô đã tự nhận xin lỗi hắn , hướng hắn giảithích rồi, dựa vào cái gì muốn cô ủy khuất?
-“Biến đi Lăng Dục Vĩ!” Cô cầm lấy gối đầu, hướng cửa phòngném đi. Lăng Dục Vĩ vừa mới vừa rồi rời đi lại quay trở về, mở cửa liền nghethanh âm gầm lên mạnh mẽ của cô.
Hắn tiến đến chỗ cái gối, chỉ thấy cô hai tay giơ lên cao rồixấu hổ hạ xuống.
-“Như thế nào? Không ngủ với cô, cô sẽ mưu sát chồng sao?”.Hắn nhặt chiếc gối, đem nó quăng lên giường.“Có vẻ như là ‘khí chất cao quý’ điểmnày của cô, không có diễn trò ở trước mặt tôi .” Khóe mắt không khỏi nhìn vàođèn ngủ đủ màu cạnh giường, may mắn thay cô không ném ra cái này.
-“Em không có ở trước mặt anh diễn trò!”
Cô muốn nói rõ ràng, nhưng hắn lại cầm lấy chìa khóa xoayngười ra khỏi phòng. Hàn Thấm đuổi theo ra ngoài cửa phòng, chỉ thấy được LăngPhú Quý và Lăng mẫu ngồi ở phòng khách, trơ mắt nhìn con đi vào thư phòng, sầmmột tiếng đem cánh cửa đóng chặt lại, đem cô con dâu mới nhập môn là cô quăngđi.
-“Ba…… Mẹ.” Cô không biết chính mình nên phản ứng như thếnào , dù sao ở đêm tân hôn bị chồng bỏ rơi, quả thật xấu hổ đến cùng cực.
Lăng mẫu đối với cô chính là thờ ơ, mà còn lại Lăng Phú Quýnhíu mày nhìn cửa thư phòng, mặt không chút thay đổi chuyển hướng nhìn cô, chứngcớ bình thản lại hơi cảnh cáo,“Tuy rằng cô không phải chúng ta chờ mong cái kiacon dâu , nhưng dù sao cũng là qua môn, chúng ta đã muốn thay cô đưa hắn ở lạitrong nhà, có thể hay không được đến tâm hắn , cần nhờ chính cô.”
Hàn Thấm thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai ba chồngthật sự hướng Lăng Dục Vĩ nói qua cái gì đó , mới làm cho hắn hiểu lầm cô hướngba chồng cáo trạng, làm cho ông đến uy hiếp hắn.
Bất quá so với hiểu lầm lớn giữa vợ chồng bọn họ , cái nàyhiểu lầm nhỏ thật không trọng yếu. Có vẻ sau khi nói xong hai người kia cũngkhông để ý đến cô, tiếp tục xem tivi, hơn nữa mới vừa rồi bọn họ thái độ cùng lờinói, tràn ngập nhắc nhở cô, tại đây trong nhà này, cô là tứ cố vô thân.
Lăng gia, không ai giúp đỡ cô.
-“Chú Davy , quả táo của cháu vẽ đẹp lắm, xem có đẹp không?”
Cần Cần đem bức vẽ đưa tới trước mặt Lăng Dục Vĩ , lại pháthiện hắn hai mắt vô thần ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.
-“Chán ghét! Chú cũng không để ý cháu!” Cô bé giận dỗi, bàntay nho nhỏ bắt lấy cánh tay hắn dùng sức lay động.
-“Cháu cũng vẽ tốt lắm! Cháu cũng vẽ tốt lắm!”
Một đám trẻ con đột nhiên nhao nhao lên, tranh nhau muốnLăng Dục Vĩ xem bọn chúng vẽ, đem Cần Cần đẩy qua bên cạnh, hại tiểu cô nương ủykhuất đến độ muốn khóc.
Tình huống này giống như đại quân tiếp cận làm Lăng Dục Vĩkinh động, thế này mới phát hiện là mình còn đang ở lớp học, bình thường, hắnhay tới khu tiểu học địa phương xa xôi, để dạy vẽ cho lũ trẻ có năng khiếu hộihọa yêu thích nghệ thuật, cũng bởi vậy hắn có rất nhiều bạn nhỏ kém hơn hắn mườituổi , ngay cả thầy giáo ở lớp học , cũng trở thành bạn thân của hắn.
-“Thật có lỗi, chú ngẩn người, không phát hiện mọi người vẽtốt lắm.” Hắn mỉm cười tiếp nhận mọi người giấy vẽ,“Chú mở ra xem nha! Có haykhông ở mặt trái viết tên nha? Nếu không đến lúc đó chú tưởng nhầm bức vẽ là củaCần Cần, chú đây mặc kệ nha!”
-“Có!” đám nhóc kêu lên, nhất là bị đụng đến bên cạnh Cần Cầnkêu lớn , sợ chính mình họa làm thật sự bị vương tiểu minh xử lý.
Giao xong, đám nhóc lập tức giải tán đi chơi đùa, chỉ còn cóCần Cần ở lại, đi tới bên cạnh Lăng Dục Vĩ .
-“Chú cháu vẽ là quả táo!” Vì là người thứ nhất nộp bài, bứcvẽ của cô bé ở ngay đầu tiên, tay nhỏ bé không ngừng khoa tay múa chân,“Trên quảtáo còn có con sâu lông, sâu lông được tô màu sắc rực rỡ, mặt trên có cầu vồngsẽ sáng lên, mặt trên cầu vồng có chim nhỏ bay tới bay lui , sâu lông trên thâncó những đốm đốm, còn có chân sâu lông , nhìn xem như một dãy phòng ở, màu củatáo đỏ là màu xanh nước biển……”
Lăng Dục Vĩ nhìn bức vẽ của cô bé, thập phần đánh giá cao việctáo bạo sử dụng màu sắc và sự sáng tạo của cô bé. Liền ngay cả người lớn như hắn,cũng không thể tưởng tượng sáng tạo được như thế, không khỏi vươn tay sờ sờ đầucủa cô bé.
-“Cần Cần vẽ thật tốt!” Hắn tự đáy lòng ca ngợi, tiểu cônương lại giống như không được khen ngợi , ngược lại nghiêng đầu buồn bực nhìnthẳng hắn.
-“Chú, chú hôm nay là lạ.” Cô bé nhanh mồm nhanh miệng tâm đắcnói ra quan sát của mình.“Quả nhiên cùng thầy A Nghĩa nói giống nhau.”
-“Thầy A Nghĩa nói cái gì?” .Hắn lơ đãng thuận miệng hỏi, mộtbên thưởng thức của nàng bức vẽ.
-“ Thầy A nghĩa nói, chú vừa mới cưới vợ, đánh mất đi mùaxuân.” Nói xong, cô vừa nghi hoặc hỏi:“Vì sao cưới vợ lại sẽ bỏ lỡ mùa xuân ?”
Lăng Dục Vĩ nghe rõ những gì Cần Cần nói , thiếu chút nữa lỡtay xé rách bức tranh.“ Không nên nghe thầy A Nghĩa giảng loạn! Loại giáo dụcnày của hắn thật là phá hủy cây non quốc gia.”
-“Vì sao chú bỏ lỡ mùa xuân lại là tàn phá cây non quốc gia?” Tiểu cô nương hiếu kỳ hỏi.
-“Bởi vì……” Thật muốn đâm đầu chết, hắn thừa nhận chính mình mới vừa rồi trongđầu quanh quẩn, tất cả đều là Hàn Thấm kia nữ nhân, nhưng hắn chính là phiềnlòng của cô tồn tại luôn quấy nhiễu suy nghĩ của hắn, cũng không phải theo nhưlời A Nghĩa cái gì tư xuân!
Đúng vậy, hắn đã sớm chặt đứt tình yêu đối với cô , thế nào còn có thể nhớ tớicô?
-“Cần Cần,” hắn chống đỡ không được , đành phải chuyển hướngđề tài,“Giúp chú tìm thầy A Nghĩa đến đây được không?”
-“Được!” Có thể giúp chú thích nhất phục vụ, tiểu cô nương tựnhiên là không thể từ chối.
Cô bé nhanh chóng chạy đến phòng học phía sau, kéo đến một cái béo mập, ngườiđàn ông trung niên mặt hiền hòa.
-“Thầy A nghĩa, chú tìm thầy!” Cần Cần lôi kéo hắn ngồi ởbên cạnh Lăng Dục Vĩ ,“Thầy, vì sao thầy nói chú ở bỏ lỡ mùa xuân ? Bây giờ làmùa hè nha! Còn có, chú nói thầy tàn phá…… Cái gì cây non, đó là có ý tứ gì?”
Cái này làm hai cái người lớn đều ngây ngẩn cả người, sau mộtlúc, đều là lắc đầu rồi cười khổ. A Nghĩa vội vàng cầm mấy viên kẹo cho Cần Cần, đem cô bé đuổi tới một bên.
-“Cậu lại như vậy ‘Hủy nhân không biết mỏi mệt’ , tôi thật lo lắng người chủtương lai quốc gia chúng ta .” Lăng Dục Vĩ không khỏi bắt đầu chế nhạo bạn tốt.
-“Ai biết sẽ bị cô bé nghe được? Cậu có thấy mấy đứa nhócnày sau khi tôi dạy bảo, cùng khỉ con giống nhau sao ?” A Nghĩa cười to sau tòmò hỏi:“Sau đám cưới! Cậu với thê tử của cậu ở chung như thế nào?”
Bởi vì hắn chính là thầy giáo đơn thuần , cá tính hào sảngtrọng nghĩa khí, lại cơ hồ là ẩn cư ở trong núi cả ngày cùng tiểu bằng hữu làmbạn, bởi vậy Lăng Dục Vĩ thực yên tâm mà đem chính mình bí mật nói cho hắn, baohàm cùng quá khứ với Hàn Thấm .
-“Cô ấy tựa hồ bị ba tôi bắt ép đến công ty đi làm, cho nênchúng ta hai người không thường gắp mặt, cũng cơ hồ chưa nói quá một câu.” LăngDục Vĩ làm bộ như không cần nhún vai.
-“Tôi thấy……” A Nghĩa nheo lại mắt,“Là cậu tên này xấu tínhcố ý không cùng người ta nói chuyện đi?”
-“Tôi không phủ nhận.” Bởi vì đối với cô cảm giác lại vừayêu vừa hận, hắn chỉ có thể làm như không thấy.
-“Tôi nói cậu cũng thật là người kỳ quái, nếu còn thích cô ấy,sẽ cấp cho nhau một lần cơ hội! Vợ chồng là muốn sống cả đời, cậu chẳng lẽ muốnnhư vậy cùng cô ấy lâm vào bế tắc?” Đối với sự ngoan cố của hắn, A Nghĩa chỉ cóthể lắc đầu.
-“Nhưng là tôi không thể tha thứ sự lừa gạt của cô ấy cùngtâm cơ.” Hơn nữa cô ấy hiện tại chính thức vào Lăng Uy xí nghiệp công tác, lại ứngvới tâm kế cô ấy từng thừa nhận , tự nhiên hắn không thể chấp nhận.
A Nghĩa trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi:“Cậu cảm thấy cô ấyđẹp sao?”
-“Không cần hoài nghi xinh đẹp.” Chính là ai biết xinh đẹp bềngoài, đúng lại là thứ người đầy gai.
-“Vậy, cá tính cô ấy được không?”
-“Nếu cô ấy phía trước không phải là diễn trò……” Nhìn ANghĩa một mực mướn hắn thành thực bày tỏ, Lăng Dục Vĩ nhếch miệng, đành phảitheo tình hình thực tế nói:“Như vậy của cô ấy cá tính quyết đoán kiên cường, cóchủ kiến cũng không bảo thủ, hẳn là xem như khá tốt.”
-“ừ…… Cùng cậu chơi thân sao?”
-“Sau hôn lễ chúng ta chưa từng nói một câu, còn lúc trướcchúng ta không có gì giấu nhau.”
Hỏi xong trọng điểm, A Nghĩa khơi nhướn lông mày, thực không cho là đúng.“Chonên cậu đối với cô ấy đánh giá rất cao, người như vậy bỏ lỡ không phải thựcđáng tiếc sao? Các cậu hiện tại bất quá là giữa nhau còn tồn tại hiểu lầm, hiểulầm giải tỏa không phải tốt lắm sao?”
Lăng Dục Vĩ tức giận bĩu môi.“Nhưng là hiện tại tôi căn bảnkhông nghĩ cùng cô ấy có cái gì tiếp xúc.”
Hắn không dám thừa nhận chính mình sợ lại yêu cô, cũng khôngnghĩ muốn thỏa mãn ý của cô, làm cho cô đạp qua đầu hắn ở Lăng gia cùng Lăng Uyxí nghiệp muốn làm gì thì làm, vạn nhất tiếp sau đó lại càng nhiều lừa gạt , hắnkhông hiểu được chính mình còn có thể thừa nhận được bao nhiêu.
-“Cậu lại muốn tiếp tục trốn tránh!” Chỉ cần liếc mắt mộtcái, A Nghĩa chỉ biết hắn suy nghĩ cái gì. Yêu càng sâu lại càng sợ hãi, bạn tốtđã sớm không thể tự cứu vãn, chính là [trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường">thấy không rõ lắm.“Davy, hãy để tôi khuyên cậu một câu, chuyện nên đối mặt sớmhay muộn cũng phải đối mặt, không cần chờ đến sự tình không thể vãn hồi, thươngtổn đã muốn quá sâu, đến lúc đó cậu nghĩ hối hận cũng đã muộn.”
Đây là ngày thứ mười ba ở Lăng Uy xí nghiệp công tác .
Hàn Thấm cầm một đống văn kiện đi qua văn phòng, viên côngthấy cô, nhiều lắm chính là gật đầu khách sáo, có nịnh nọt chút thì kêu nàng mộttiếng phó tổng, đại đa số là sau khi cô đi , bắt đầu cúi đầu khe khẽ nói nhỏ,chỉ trỏ.
Cô hiểu được bọn họ đang nói cái gì. Mới vào cửa được vàingày, Lăng Phú Quý nghe xong những việc cô từng trải qua, liền cho cô vị tríphó tổng giám đốc Lăng Uy xí nghiệp ,lại là đại tiểu thư Hàn thị xí nghiệp đốiđịch của công ty , bởi vậy, mười người thì có đến tám viên công đều cho rằng côrắp tâm bất lương, khẳng định là tới đánh cắp cơ mật hay là là tới làm nộigián.
Ở trong phòng phó tổng ngồi vào chỗ của mình, cô đã muốnchính mình đừng đi để ý những người đó, nhưng trước khi mà vào công ty, LăngPhú Quý đối với cô một phen lời nói thấm thía , trong lời nói như là cảnh cáo ,xoay vòng trong tâm trí cô –