» Nội dung : èn pin ý mà.”
- “Thế chuyện là làm sao? Kể đi An, sao mày lại ở trong đấy?”
Rồi tôi tức tưởi kể lại vụ việc huyền bí vừa xảy ra. Mọi người nghe xong đều có những phản ứng cực lạ khác nhau. Ai giúp tôi giải thích với!
- “Đây không phải chuyện vô tình, chắc chắn có người bày trò với An.”
- “Người đó có thể là con gái. Tôi nhặt được cái này ở trước cửa kho.” - Cá sấu đưa ra một chiếc khuyên tai bằng bạc rất đẹp.
- “Chắc gì chủ nhân của nó đã là người nhốt An trong này, chẳng may là ai đó đi qua làm rơi thì sao?”
- “Nhưng sau 5 giờ chiều là bác lao công làm xong hết việc rồi, chỉ chừa ra mấy phòng học tầng trên cho học sinh bị phạt thôi. Nếu vậy thì bác phải quét được cái khuyên này chứ.”
- “Chứng tỏ cái khuyên tai này có sau khi bác quét xong rồi. Mà quét xong thì học sinh cũng về hết cả rồi, còn ai đâu.”
- “Hôm nay chỉ có mình An bị phạt thôi hả?”
- “Ừ.”
- “Vậy ra hỏi bác bảo vệ xem có ai lại chỗ kho ghế không?”
- “Tôi đã hỏi rồi, bác không để ý đâu.”
- “Với lại nếu có đúng đay là khuyên tai của thủ phạm thì cũng khó tìm lắm, nhỡ có nhiều người đeo khuyên giống nhau thì sao?”
- “Không, đây là khuyên tai của hãng trang sứcThe Beauty, hãng này chỉ chuyên sản xuất hàng đặt và hàng độc thôi, không sản xuất đại trà để bán đâu. Mỗi sản phẩm chỉ có một cái duy nhất, vì thế chiếc khuyên tai này sẽ không giống bất cứ một ai cả!”
- “Thôi được rồi, cứ tạm giữ cái khuyên này đã, mai sẽ điều tra. Chắc chắn phải làm rõ vụ này.”~~ CHƯƠNG 28: Golden boy siêu siêu bá đạo ^o^
- “Các em xếp hàng ngay ngắn trật tự để chúng tôi phát phiếu, ai gây lộn xộn sẽ bị loại ngay khi chưa đăng kí!”
Tiếng người quản lí dõng dạc cất lên, hàng nghìn trăm nữ sinh nghe đến hai từ “bị loại” là cun cút đi vào hàng, không dám ho he nửa tiếng. Hầy, xem ra cuộc thi này cũng khó nhằn phết, gần như tất cả nữ sinh toàn thành phố đều đăng kí tham gia “Super Miss City”. Mặc dù nhan sắc của tôi không phải loại tầm thường, nói trắng ra là hàng quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cũng không nên chủ quan khinh địch.
Phiếu đây rồi, tôi ngồi vào bàn cùng năm kiều nữ điền phiếu. Không hiểu thánh nào nghĩ ra cái phiếu này mà ngu thế, đã gọi là thi “Miss” rồi lại còn hỏi giới tính? Lại còn hỏi nơi ở, đã do thành phố tổ chức thì ai cũng ở Hà Nội, còn hỏi làm cái gì nữa? Xời, sao không để tôi biên tập nội dung phiếu nhỉ, toàn những người bất tài vô dụng, ai mà cũng được như tôi có phải tốt không?!!
Xem nào, có sáu hạng mục thi: toán học, hóa học, văn học, vật lí, tiếng Anh, tiếng Nhật ??? Oái, thế này là thi Olimpic chứ Miss cái nỗi gì? Sáu môn này toàn là những môn tôi học không được giỏi lắm, nói trắng ra là sáu môn tôi học ngu nhất. Cơ mà nói thật là trừ môn giáo dục công dân ra thì môn nào tôi cũng ngu, sao không có “Miss giáo dục công dân” nhỉ? Tôi thề, tôi sẽ quán quân cho mà xem!
- “An... Mày chọn môn nào T_T” - Bảo Linh mếu máo quay sang tôi. Thì lại chả mếu, về lực học, tôi với con này “ngang tài ngang sức”, ở đây toàn môn khó nhằn thế này thì loại ngay từ vòng gửi xe rồi còn gì.
- “Thôi thì tao chọn môn văn, nếu gặp may thì hôm thi còn nặn ra được vài chữ, chứ mấy môn kia toàn công thức thì bịa ở đâu ra?”
- “Uầy, mày khôn thế, thế tao thi gì bây giờ?”
- “Sao mày hỏi tao?”
Tôi nhòm hết một lượt phiếu đăng kí của cả năm đứa: Trang chọn tiếng Nhật vì nó được học từ hồi nhỏ mà, Quỳnh thì môn gì cũng cao thủ, nhưng chỉ được chọn một môn thôi, nó chọn toán, Hà Anh chọn vật lí, không biết có làm nên cơm nên cháo gì không, hóa là sở trường của Thu rồi, còn Bảo Linh chọn tiếng Anh ==” Tại mọi người chọn hết môn rồi, còn thừa mỗi môn tiếng Anh nên nó đành chọn tạm. Kiểu này đường cơ hội của bọn tôi rải đầy lông gà rồi T_T May ra thì có Trang, Quỳnh, và Thu lọt top, chứ tôi với Linh và Hà Anh thì không có hi vọng.
Dường như không chỉ có chúng tôi bất ngờ mà cả trường đều đang xôn xao về sáu hạng mục của cuộc thi. Tôi thấy có nhiều người la lối om sòm chửi rủa ban tổ chức, có người mếu máo nói không nên câu như chúng tôi, còn có người vo viên tờ phiếu vứt cái queo xuống sân, hùng hổ thoát ra ngoài nhưng không được, vì người quá đông,... hơ hơ, kia chẳng phải là Kim Chi sao, con nhỏ này học giỏi văn lắm, thể nào cũng đăng kí môn văn cho xem!
- “Ê chúng mày, nhìn đi, có nhìn thấy gì không?”
- “Thấy gì là thấy gì?”
- “Kim Chi! Khuyên tai của nó, giống y hệt cái khuyên mà Minh nhặt được ở cửa kho ghế.”
- “Ờ... đúng rồi, giống y xì luôn.”
- “Hừ, hóa ra là nó bày trò, để tao ra xử lí.”
- “Đừng vội, phải có bằng chứng. Con này giỏi văn, cãi giỏi lắm, phải tìm thên bằng chứng để nó không cãi đi đâu được.”
- “Ê nhưng mà sao nó vẫn đeo đủ hai cái hả mày?”
- “Oái, thế cái khuyên Minh nhặt được thì ở đâu ra?”
- “Hay nó mua thêm cái nữa đeo vào?”
- “Đã bảo loại khuyên này chỉ có độc nhất một sản phẩm thôi mà, lấy đâu ra cái nữa cho nó mua?”
- “Hoài An, cậu đây rồi. Cậu đăng kí hạng mục gì thế?” - Đầu vàng chạy hồng hộc tới bàn của chúng tôi. Cậu ta đến đây làm gì?
- “Tớ đăng kí môn văn.”
- “Vậy hả? Môn văn của cậu có vẻ cũng ổn đấy, cố lên nhé ^^”
- “Ừ. Thế cậu đến đây làm gì thế?”
- “À định rủ cậu đi chơi, từ hồi cậu đi làm thêm ở Moon Cafe, tớ cũng xin làm việc ở một nhà hàng BBQ, hôm nay nhận lương nên rủ cậu đi chơi, hì hì...”
- “Ủa, cậu đi làm hồi nào sao tớ không biết?”
- “Thì lúc cậu đi làm cũng nói cho tớ biết đâu, tớ trả thù!”
- “Oke oke, vậy đi chơi đâu?”
- “Đi đi rồi biết.”
- “Oái. Ê, chúng mày nộp phiếu hộ tao nhé!”
Tôi còn chưa kịp nói hết thì đầu vàng đã lôi xềnh xệch tôi ra thang máy. Vì mọi người vẫn đang tập trung ở hội trường tầng năm nên trong thang máy chẳng có lấy một người. Tôi và đầu vàng bước vào trong để xuống tầng một.
Tầng bốn, tầng ba, tầng... Oái, “xoạch” một cái, thang máy khựng lại không nhúc nhích. Hic, sao tòa nhà to thế này lại để thang máy bị kẹt nhỉ? Hoặc có thể là số tôi quá nhọ, hàng trăm hàng ngàn người ra vào không sao, đến tôi vào thì bị kẹt ==”
- “Ây ya, thang máy sao lại kẹt vào lúc này chứ?”
- “Việt Anh, làm sao bây giờ, tớ không muốn đứng trong này, mỏi chân lắm.”
- “Vậy cậu ngồi xuống đi.”
- “=.= Không có cách nào ra được à?”
- “Để tớ gọi cho mấy người kia xem, nhờ họ báo với bộ phận kĩ thuật đến xử lí.”
- “Ờ đúng rồi, cậu thông minh thật”
- “Khà khà, tớ biết mà ^v^”
- “Alo Bảo Linh hả? Tớ và An đang bị kẹt trong thang máy, cậu gọi người đến giúp bọn tớ đi.”
- “Oke.”
- “Xong rồi đấy, chờ chút nữa sẽ có người đến sửa thang.”
Cơ mà sao “chút nữa” nó lâu thế nhỉ? Nãy giờ phải được 20 phút rồi vẫn không có động tĩnh gì. Số tôi dạo này làm sao toàn bị kẹt trong phòng kín _
Việt Anh đã gọi lại mấy lần, nhưng Linh không nghe máy, gọi cho mấy con khác thì chúng nó cứ “ừ” một cái rồi cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Bọn này làm sao thế?
Trong thang máy nãy giờ chỉ có tôi với đầu vàng, đầu tôi lại nhen nhói những ý nghĩ không được trong sáng. Mặc dù tôi đã cố bắt ý nghĩ này chui vào trong, nhưng nó cứ hiện ra trong đầu tôi ý. Tôi đã bảo rồi đấy, là nó tự hiện ra chứ không phải tôi muốn đâu nhé, tôi chưa tha hóa đến vậy đâu. Nhưng dù sao vẫn phải thú thực là đầu vàng đẹp trai quá, một nét đẹp chói sáng, bảo sao được làm hot boy. Con trai gì đâu mà mắt to, mũi thẳng, mi dày, da láng mịn, mỗi tội không trắng bằng tôi. Trông y như zai Hàn Quốc ý.
Ấy mà sao ế nhỉ? Sao tôi thấy mình có vẻ không được ổn lắm?
- “An, An sao thế? Sao mặt mày tái nhợt trông sợ quá, lại tụt huyết áp hả?”
- “Không, không phải tụt huyết áp.”
- “Đừng có nói dối. Mặt cậu xanh lét rồi kìa.”
- “Đã bảo không phải tụt huyết áp rồi mà.”
- “Không tụt huyết áp thì là gì?”
- “Chẳng là gì cả.”
- “Nói đi, cậu làm sao?”
- “Không sao cả!”
- “Không sao là thế nào được. Chắc chắn có sao!”
- “Không sao!”
- “Có!”
- “Không!”
- “Có!”
“Tinh tinh.”
- “A, thang máy vận hành lại rồi, may quá. Tầng một đây, ra thôi An.”
- “...”
- “Ra thôi An.”
- “...”
- “Cậu lại sao vậy?”
- “Việt Anh... tớ...”
- “Cậu làm sao?”
- “Tớ... Cậu có thể... đi đằng sau tớ... được không?”
- “An, đừng bảo là cậu...”
T_T
Sao “chị gái” lại đến vào hôm nay cơ chứ? Sao lại đột kích bất thình lình vậy? Còn hai ngày nữa mới đến cơ mà. Bây giờ tôi biết làm thế nào đây?
- “Đừng sợ, để tớ lo.”
- “Cậu định làm gì?”
- “Cửa hàng tạp hóa ở ngay bên cạnh đây, tớ đưa cậu vào nhà vệ sinh trước đã.”
Rồi đâu vàng ra sau lưng tôi, đưa tôi vào nhà vệ sinh nữ. Xấu hổ quá, giá có cái hố cho tôi chui xuống thì tốt quá. Dầu vàng ơi, cậu mau trở về nhé.
- “CÔ ƠI, CHO CHÁU MỘT GÓI BĂNG VỆ SINH. NHANH, GẤP LẮM CÔ!”
==!
Đây chẳng phải là giọng của đầu vàng sao? Lúc nãy đầu vàng có bảo cửa hàng tạp hóa ở ngay bên cạnh, không ngờ lại ngay sát nhà vệ sinh nữ. Sao cậu ta dám mua “hàng nhạy cảm” công khai như thế hả? Lại còn oang oang cái mồm lên nữa!
- “Cháu mua loại gì?”
- “Loại dành cho con gái ý ạ.”
T_T
Hóa ra có cả loại băng vệ sinh dành cho nam nữa cơ đấy!
- “Nhà cô có loại có cánh, không cánh, dày, mỏng, cháu mua loại nào?”
Không cánh! Tôi dùng loại không cánh!
- “Ầy, cháu chả biết đâu, cô đưa loại nào thì đưa.”
Chắc đầu vàng mua xong rồi đấy, vì tôi chỉ còn nghe thấy mấy tiếng cười cợt, bàn tán. Đứng trong này nãy giờ, hai má tôi cứ đỏ rực lên. Sao lại có loại người hồn nhiên như thế nhỉ?!!
- “An, tớ mua xong rồi, của cậu đây, ra lấy đi.”
Tôi đi ra cửa nhà vệ sinh lấy “dụng cụ”, may quá không có ai ngoài này, càng may hơn đây không phải là ở trường. Nếu để mọi người biết chuyện đầu vàng đi mua băng vệ sinh cho tôi thì chỉ 5 phút sau thôi, toàn trường sẽ không gọi cậu ấy là hoàng tử dễ thương, là cute boy, là cậu bé vàng nữa, thay vào đó là hoàng tử băng vệ sinh! Kinh khủng hơn nếu để nữ sinh toàn trường biết được chuyện này thì họ sẽ đổ xô đi mua loại băng vệ sinh mỏng có cánh siêu thấm hút của hãng Diana mất, và các hàng tạp hóa trên đất Hà Nội này sẽ lâm vào tình trạng cháy Diana ==” Thần tượng quả là có sức công phá mạnh!
~~~ NHÒM TRỘM NHẬT KÍ (2): Vì thế tớ yêu cậu
Hôm nay đi chơi với cậu thật là vui, mặc dù có gặp một số vấn đề linh tinh ==” Cậu biết không nhìn cái mặt cậu đần thối lúc ở trong thang máy mà tớ buồn cười đến sặc nước bọt. Sao cậu cứ thích làm người khác phải sặc sụa thế nhỉ?
*****
Lần đầu tiên cậu bước vào lớp như một người vô hình với tớ, vì khi đó tớ đang ngủ. Tớ hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cậu cho đến khi cậu bị thầy Toán bắt đứng xuống xó lớp, gần chỗ của tớ. Khi đó tớ vừa mới tỉnh ngủ thì quay xuống nhìn thấy cậu, một con nhỏ xinh như con thỏ, đang hướng ánh mắt đầy căm phẫn về phía ai đó, hình như là Hoàng Minh, cũng đang đứng xó lớp phía bên kia. Nhìn cậu lúc đấy buồn cười kinh khủng. Vì thế, tớ thấy hơi thích thích cậu.
Ngày hôm sau, trên đường đi đá bóng về, tớ lại gặp cậu, trong một bộ dạng nhếch nhác, mặt mày đầy nước nước mắt hay nước nước mũi thì tớ chẳng biết. Cậu vồ lấy tớ như bố tớ vồ lấy mẹ tớ mỗi lúc đi làm về. Tớ rất tức vì sao lần nào đi làm về bố cũng ôm mẹ trước rồi mới đến tớ, mẹ sướng thật. Còn lúc được cậu nhào đến, tớ mới biết cảm giác của mẹ như thế nào. Cũng hay hay. Vì thế, tớ thích cậu.
Khi đèo cậu từ đường Lý Thái Tổ về trường, cậu đã nghe đủ thứ chuyện tớ kể, đủ thứ nhạc tớ hát mà không ngồi ngoáy mũi hay ngáp ngủ giống mẹ tớ khi nghe tớ hát và kể chuyện. Vì thế tớ rất thích cậu.
Cậu có đặc điểm là rất ngốc. Những câu hỏi của cậu quá đơn giản và tớ đều giải đáp được hết. Ở bên cậu, tớ thấy mình thật uyên bác vĩ đại. Mà cứ lần nào tớ giải đáp xong, cậu toàn nhìn tớ bằng ánh mắt thán phục. Vì thế, tớ thích cậu.
Không hiểu kiếp trước cậu tu nhân tích đức thế nào mà kiếp này toàn gặp chuyện xui xẻo. Mỗi lần gặp chuyện xui xẻo, mặt cậu lại sụ xuống cả đống. Những lúc như vậy, tớ thấy trong mình cứ kiểu gì ý. Phải nói thế nào nhỉ? Cứ nhìn thấy cậu buồn là tớ cũng buồn theo, nhìn thấy cậu đau tớ cũng đau theo, rất khó diễn đạt. Vì thế mà tớ luôn có tư tưởng muốn được bảo vệ cho cậu, bất cứ ai dám động đến cậu là chết với tớ.
Hầy chán ghê. Cậu luôn làm tớ phải bận tâm, phải thắc mắc. Như thế người ta có gọi là… yêu không nhỉ? Ờ, cứ coi là thế đi. Đấy, tớ lại phải thắc mắc rồi ==” Cậu luôn nằm trong suy nghĩ của tớ, mọi lúc mọi nơi.
Vì thế, tớ… yêu cậu...~~~ CHƯƠNG 29: Nước mắt cá sấu
- “Vũ Hoài An: 159 - 49.”
T_T
Hu hu, hôm nay tường tôi tổ chức khám sức khỏe tổng quan, tôi sợ nhất khoản này. Tôi sợ lúc khám mắt bị người ta vạch mí mắt lên, không đau nhưng mà nước mắt cứ giàn giụa, kinh khủng lắm. Sợ hơn nữa là phải đối mặt với hiện thực phũ phàng về cân nặng và chiều cao nữa.
Khám xong rồi, nhìn bạn bè mà tuổi thân quá đi.
Tôi đi so sổ với từng người một. Cá sấu cao 1m81 nặng 62kg, đầu vàng cao 1m78 nặng 62kg, hoàng tử cao 1m79 nặng 62kg T_T Sao chúng nó cứ cao ngồng ngồng còn mình lại lẹt đẹt thế này nhỉ? Cơ mà bọn này con trai chúng nó cao to là chuyện bình thường rồi, không chấp, đến cả mấy kiều nữ nhà tôi cũng toàn số chuẩn cơ, khá nhất thì tôi chưa lùn nhất hội, mới chỉ lùn nhì thôi ==” Bảo Linh 1m57 nặng 48kg (con này thấp hơn tôi), Quỳnh 1m65 nặng 50kg khá chuẩn, Trang 1m62 nặng 47kg khá chuẩn, Thu 1m60 nặng 45kg hơi gầy, Hà Anh 1m65 nặng 48kg quá chuẩn ><
Đấy, số của người ta ngiờ ngiờ như thế, trong khi của tôi là 1m59 và 49kg ==” Tại sao phấn đấu mãi mà tôi chưa được mét sáu nhỉ? Còn đúng 1cm nữa thôi là tới rồi. Còn về vụ cân nặng thì khóc ròng luôn, tăng hẳn một cân rưỡi! Haizz, cuộc đời bi đát thật…
- “1m59 và 49kg. Này rùa, cậu ăn uống kiểu gì mà lùn thế hả? Thấp hơn tôi tận 22cm.”
- “Hứ, kệ tôi. 22cm cũng chỉ bằng một cái thước kẻ thôi mà. Con gái cao như vậy được rồi, cao quá ế chồng.”
- “Cậu sợ ế chồng thế cơ à?”
- “Chứ còn g... à không, tôi như này làm sao mà ế được chứ. Vớ vẩn. Có mà cậu ế ý!”
- “Trời ơi hai con người này trật tự hộ cái, suốt ngày chí chóe đau cả đầu.” - Ối mẹ ơi giật mình, Quỳnh nó đứng đây từ lúc nào ế nhỉ?
- “Lấy đâu ra mà kêu suốt ngày.”
- “Ây chầy, tranh cãi với hai người chắc tôi cũng điên mất. Thế vụ cái khuyên tai điều tra đến đâu rồi?”
- “Vẫn thế, chỉ thấy Kim Chi có đôi khuyên giống y hệt, ngoài ra chẳng có bất kì một căn cứ nào.”
- “Vậy có gì chiều nay họp đàn nhé, bàn bạc vụ này. Còn mày ít cãi nhau thôi, để dành sức còn thi Super Miss City.”
- “Hây ya, tao siêu rồi, không cần phải nhắc. Về chỗ về chỗ.”
*****
- “Trời nắng, trời nắng, thỏ đi tắm trắng. Không mưa, không mưa, thỏ lại đi chơi. Lại nắng, lại nắng, lại đi tắm trắng. Không mưa, không mưa, đi chơi không sợ mưa...”
A đây rồi. Đi một vòng bệnh viện mới tìm được cái nhà vệ sinh ==” Giám đốc viện kì ghê cơ, cả cái bệnh viện to như thế mà không có lấy một tấm bản đồ, nhỡ người ta lạc thì sao? Tôi thật quá khâm phục Duy khi cậu ấy thuộc được làu làu ngõ ngách trong bệnh viện này.
Từ hôm tôi tặng Duy cái đồng hồ, chả thấy cậu ấy đeo lần nào >”< Có không thích thì cũng đeo lấy một lần cho người ta vui chứ, sao mà phũ thế. Dù gì đấy cũng là tháng lương đầu tiên của tôi mà, dù nó không đắt tiền như mọi thứ đồ của Duy nhưng nó có giá trị tinh thần vô cùng to lớn nhé. Thế mà không thèm đeo, có khi cậu ta vứt ở xó nào không nhớ rồi ý chứ. Ghét thế!
Hơ hơ, tìm được nhà vệ sinh tưởng là vinh quang lắm, ai dè mới vào có 3 phút mà ra đã không nhớ đường về phòng của Duy _ Đã bảo tôi là đứa mù đường rồi mà, sống cả Tỉ năm trong Sài Gòn còn bị lạc, chắc chỉ có ở trong nhà là tôi thuộc đường ==” Thôi thì đâm lung tung ra đâu thì ra. Phòng 205, phòng 206, phòng...
- “MẸ!!”
0_o
S... sao... sao cái giọng này, tôi nghe... quen quen nhỉ?
Tôi đã từng nói với ai tôi không phải là người tọc mạch chưa nhỉ? Thì đấy, sự thật đúng là như thế. Chẳng qua cái giọng vừa rồi quen quá, tôi muốn nhìn (trộm) để xác minh xem có đúng như những gì tôi đang nghĩ không thôi.
- “Mẹ! Mẹ mau dậy đi! Đã bỏ con một lần, giờ lại muốn bỏ tiếp à? Con không cho, mẹ mau dậy đi, mau mở mắt ra nhìn con đi! Bác sĩ, mau cứu mẹ tôi đi chứ, mau cứu đi chứ!
- “Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, cậu nên chấp nhận sự thật, mẹ cậu đã qua đời rồi.”
Tôi vừa nhìn thấy gì vậy? Tôi vừa nghe thấy gì vậy?
- “Minh, để cho mẹ con ra đi thanh thản, đừng như vậy.”
Không phải chứ? Mẹ Hoàng Minh... đang đứng ngay cạnh hắn mà?
- “Minh! Minh! Con đi đâu vậy?”
- “Cứ để nó đi đi em.”
Hoàng Minh cắm đầu chạy thẳng ra ngoài sau khi hét đến kiệt sức, hắn không nhìn thấy tôi. Có chuyện gì xảy ra?
- “Hóa ra Minh đã biết mình không phải bố mẹ ruột của nó rồi.”
- “Không hiểu thằng bé biết từ lúc nào nữa. Chắc nó buồn lắm.”
- “Này, có phải em kể mấy tháng trước Nguyệt có gọi về một lần đúng không?”
- “Đúng rồi, hôm đó Nguyệt về nước, đã gọi điện cho em. Em còn nhớ... Trời, không lẽ Minh biết từ hôm đấy?”
- “Sao em bất cẩn vậy?”
- “Hôm đấy là chủ nhật, sau khi ăn tối xong thì em nhận được điện thoại của Nguyệt. Lúc đó Minh đang nói chuyện cùng một cô bạn cùng lớp với nó ở tầng dưới, vì thế em đã lên phòng và đóng cửa nghe điện thoại mà.”
- “Chắc Minh lên lấy gì đấy, tình cờ đứng ngoài nghe được. Mà hôm đó em nói chuyện gì vậy? Sao Minh nghe được mà không đòi gặp mẹ ruột của nó?”
- “Sao em nhớ được chứ? Đại loại là Nguyệt hỏi thăm tình hình của Minh, rồi bọn em có ôn lại chuyện cũ một lúc... Chắc nó biết hết toàn bộ tiểu sử của nó rồi...”
- “Minh cố chấp và ngang ngạnh giống y hệt bố ruột nó. Chắc nó hận mẹ nó lắm, vì nghĩ mình bị mẹ bỏ rơi, nên mới làm ngơ khi biết sự thật vì không muốn nhìn mặt mẹ. Đến tận hôm nay khi Nguyệt trút hơi thở cuối cùng, nó mới hối hận đã không tha thứ cho mẹ nó sớm hơn.”
- “Tội nó quá. Phải chăng hai mươi năm trước bố nó không bỏ đi, thì Nguyệt đã không chán nản mà giao Minh lại cho vợ chồng mình. Vậy nó sẽ được sống cùng bố mẹ ruột, sẽ không phải chịu đau khổ như bây giờ.”
.....
Những điều tôi vừa nghe là sự thật? Để tôi nhớ lại xem nào, hình như “cô bạn cùng lớp” mà mẹ cá sấu nhắc lúc nãy là... tôi thì phải? Vì hôm tôi sang nhà hắn cũng là chủ nhật, cũng không có bố hắn ở nhà. Quan trọng hơn là tối hôm đó, tôi đã nhìn thấy hắn khóc bên tường nhà. Chắc chắn là cá sấu đã biết chuyện từ tối chủ nhật đó rồi. Biết chuyện bố mẹ hiện tại không bố mẹ ruột của hắn, biết chuyện bố hắn đã bỏ mẹ con hắn đi (đi đâu thì chịu), biết chuyện mẹ ruột hắn bỏ hắn đi mà không thèm về thăm lấy một lần.
Tôi liền chạy, chạy thật nhanh, bằng tất cả sức lực của mình. Tôi phải tìm Hoàng Minh, hắn đã chạy đi đâu rồi? Xin đừng ngh