» Nội dung : “Có im đi không thì bảo?”
- “Không im đấy. Mọi người gọi được, sao tớ lại không gọi được?”
- “Tiên... Từ trước đến giờ có mỗi An gọi Hoàng Minh là cá sấu thôi, còn chẳng ai gọi thế cả.”
- “Vậy hả... Vậy... tớ sẽ gọi. Thế là có hai người kêu tên xấu của Minh ra. Ha ha...”
Đúng là trước giờ chỉ có mình tôi gọi hắn là cá sấu. Giờ lại có đứa con gái khác gọi Minh bằng cái tên riêng tôi đặt cho hắn, cảm thấy cái tên không còn là của riêng mình nữa rồi. Hoàng Minh cũng chẳng nói gì nữa, vậy có nghĩa là hắn đồng ý với cách gọi của Tiên, cách gọi của riêng tôi dành cho hắn...
- “Các em trật tự, để cô triển khai hoạt động tuần tới, chúng ta sẽ có một hoạt động khá mới mẻ đây.”~ CHƯƠNG 40: Cảm ơn bạn tôi...
Cả lớp xôn xao bàn tán về “hoạt động mới mẻ” của cô Trang. Cô lúc nào cũng gây bất ngờ cho cả lớp. Không biết lần này sẽ là bất ngờ gì nữa.
- “Theo phương châm học đi đôi với hành, cô quyết định cho các em làm một bài tập thực tế để tự mình nhận xét về các vấn đề xã hội chứ không chỉ hiểu biết qua sách vở, lí thuyết suông.”
- “Cô nói cách thức đi ạ.”
- “Yêu cầu của bài thực tế này: vì lớp mình quân số khá đều nên cả lớp chia làm 22 nhóm, mỗi nhóm là hai người, một nam một nữ. Nhiệm vụ của mỗi nhóm là các em phải chọn một chủ đề về các vấn nạn của xã hội hiện nay để khai thác và tìm hiểu. Tất nhiên vì đây là bài tập thực tế nên mọi thông tin, tài liệu, tranh ảnh, dẫn chứng đều phải là tự các em tìm kiếm qua quá trình thực tế chứ không phải search google là xong đâu nhé. Khi làm xong, các em làm thành một đoạn clip cho cô, có thể coi đó là một phóng sự ngắn. Thời gian tìm hiểu của các em là một tuần, đúng giờ sinh hoạt lớp tuần tới chúng ta sẽ trình chiếu các bài làm để nhận xét và chấm điểm. Nhóm nào có số điểm cao nhất sẽ được miễn trực nhật lớp cho đến khi tốt nghiệp lớp 12, tức là hai năm đấy nhé. Ngoài ra còn được chọn một món đồ tùy thích không quá một triệu ở The World Toys nhé ^^ Còn ngược lại, nhóm điểm kém nhất sẽ phải trực nhật liên tiếp trong sáu tháng. Ok?”
- “OKE!!!”
- “Được rồi, vậy bắt đầu từ ngày hôm nay luôn nhé các phóng viên xì teen ^^”
Ôi, The World Toys!! Tôi đang thích mê con thỏ bông đuôi cụt khổng lồ ở đó, nhưng mà đắt quá không mua được. Cơ hội đến rồi đây, thành công trong bài thực hành này, tôi sẽ có con thỏ, lại còn không phải trực nhật lớp nữa >v<
- “Còn đây là danh sách phân nhóm:
1: Nguyễn Đặng Anh Quân, Dương Bảo Ngọc.
2: Đỗ Phương Anh, Trịnh Minh Huy
3: Trần Bảo Linh, Phạm Duy Khải
4: Vũ Hoài An, Hoàng Minh
5: .....”
==”
Sao tôi lại bị phân cùng nhóm với Hoàng Minh chứ, xui chí mạng!!
- “Uầy, An được làm cùng nhóm với Minh, sướng ghê.”
- “Sướng gì mà sướng, thích thì cậu đi mà làm cúng hắn.”
- “Tớ cũng muốn lắm nhưng không được. Tớ cùng nhóm với Việt Anh rồi.”
Ghét quá ghét quá!! Tôi muốn đổi nhóm cho Thủy Tiên, hoặc cho ai cũng được, miễn không phải là Hoàng Minh. Tôi và hắn chiến tranh đến cả nửa năm rồi thì hợp tác làm việc kiểu gì đây? Thế này thì còn đâu hi vọng rước em thỏ khổng lồ về nữa? T_T
Hết giờ cái, Thủy Tiên lại nhảy xuống cuối lớp kêu ca vì không được cùng nhóm với Hoàng Minh. Oái, trên đầu cậu ấy có con ong, nó to quá.
- “Á... cá sấu, đuổi con này đi, ghê quá, cá sấu, cá sấu, nhanh lên.” - Thủy Tiên hoảng hốt hươ hươ cái tay đuổi con ong.
- “Đừng có làm thế, nó sẽ tức giận và cắn cậu đấy.”
- “Nhưng mà không thể để nó bay vù vù trên đầu thế này được. Oái!!”
Thủy Tiên đuổi ong mà xoắn hết cả chân tay vào nhau, ngã cái uỵch. Ngay lập tức Hoàng Minh đưa tay đỡ cậu ấy nên không bị sao... Sao trông hai người họ lại... tình tứ thế kia? Hừ, muốn tình tứ thì ra chỗ khác mà tình tứ, chỗ này là lớp học mà. Đấy đấy, lại còn một người thì cười tủm tỉm, một người thì hỏi han ân cần, làm như đây là nhà riêng của hai người vậy. Lố bịch!
*
* *
- “An ơi, lên cantin đi, thất tình lại rủ bọn mình ăn nem cuốn kìa.”
- “Thôi tao không ăn đâu, chúng mày cứ lên đi.”
- “Quỳnh ơi hôm qua mày xem dự báo thời tiết không?”
- “Sao?”
- “Họ có nói hôm nay có bão hay động đất gì không?”
- “Hờ hờ, hình như có thì phải. Tại vì hôm nay có người không bình thường mà.”
- “Mấy con kia nếu không muốn ăn dép thì biến ngay cho tao!!”
Đùa, mình thì đang tâm trạng mà mấy con bạn cứ nhâng nhâng cái mặt lên chêu tức, làm tôi hết cả tâm trạng. Biết thế lúc nãy cứ lên cùng chúng nó, khá nhất thì đồ ăn sẽ làm cho nỗi buồn vơi đi. Bây giờ tâm trạng thì hết nhưng nỗi ân hận không lên cantin lại dâng cao ngùn ngụt. Giờ mà vác mặt lên thể nào cũng bị chúng nó chêu cho thối mũi. Thôi thì đành ngồi đây tâm trạng tiếp vậy.
- “An, kem gấu không?”
- “CÓ ^^” - May thế, đầu vàng cầm cái kem gấu đến cứu giá. Đa tạ, đa tạ.
- “Chút nữa đừng vê nhà vội nhá, đi với bọn tớ một chút.”
- “Bọn tớ? Còn ai nữa à? Cơ mà đi đâu?”
- “Không có gì đâu, cứ đi thì biết.”
Ngồi trong lớp, tôi không thể tập trung khi nghĩ về vụ bài tập thực tế cô giao. Giờ ra chơi, cả lớp tìm đội của mình để thảo luận về bài tập này, còn tôi với cá sấu chẳng có gì để nói, mà kể cả có đi chăng nữa cũng không nói được, khi Thủy Tiên cứ bám dính lấy Hoàng Minh như băng keo thế kia. Tôi rất rất thích con thỏ bông khổng lồ mà, làm thế nào để có nó bây giờ, trong khi còn đang thất nghiệp nữa. Hu hu... Thỏ ơi T_T
Hết giờ, tôi đi cùng đầu vàng đến một nơi. Cậu ấy dẫn tôi đến một tiệm cà phê nhỏ ở góc phố ngay gần trường. Ồ, cá sấu nhìn tôi, nhưng rồi quay đi luôn. Nhưng qua chiếc gương của cái ô tô gần đó, tôi nhìn thấy hắn ta lại quay đầu lại nhìn tôi, rất lâu...
- “Cậu có chuyện gì cần nói à?”
- “Không có gì, chỉ là tự nhiên muốn rủ cậu đi uống cà phê thôi mà, tớ cũng muốn thử thích một loại espresso nào đó xem.”
- “Vậy thì để chiều đi cũng được mà, rủ cả bọn đi cùng cho vui. Tớ... đói lắm.”
- “Cậu đói à? Để tớ gọi hamburger cho cậu nhé.”
- “Thật là không có chuyện gì chứ?”
- “Không có, thật mà.”
- “Cách trang trí của quán này cũng đẹp nhỉ?”
- “Ừ, cũng được, nhưng hơi giản dị.”
- “Nếu có thêm điểm nhấn sẽ đẹp hơn nhiều đúng không?”
- “Ừ, cái cửa ra vào đơn điệu quá, lại không hợp tông màu với màu tường.”
- “Ừ tớ cũng thấy vậy. Thế cậu thích một quán cà phê có phong cách như thế nào? Cổ điển, hay hiện đại, hay cá tính,...?
- “Tớ thích phong cách nhẹ nhàng, nhưng vẫn phải tạo ấn tượng. Như vậy sẽ có cảm hứng thưởng thức cà phê hơn.”
- “Nghe trừu tượng quá. Cụ thể là thế nào?”
- “Chẳng hạn như vài giỏ hoa trên cửa sổ, hay những viên đá cuội đặt men theo đường đi vào, hoặc một bức tranh nghệ thuật phóng to đặt ở bức tường chính giữa chẳng hạn, cộng với đèn chùm cách điệu,... như vậy quán vừa mang phong cách nhẹ nhàng nhưng vẫn gây ấn tượng. Mà cậu hỏi kĩ thế, định tìm cho ra quán như vậy để rủ tớ đi uống cà phê à?”
- “À... Ờ... cũng định vậy. Không biết có quán nào như thế không.”
- “Chắc là không đâu, tại mấy cái vừa rồi toàn tớ bịa ra đấy, chẳng biết ghép vào nhau nó có đẹp hay không ^_^”
- “Cậu bịa giỏi ghê. Nếu theo tưởng tượng của cậu về phong cách nhẹ nhàng thì chắc bức tường sẽ có màu trắng, hoặc kem, hoặc hồng nhỉ?”
- “Chắc vậy, màu kem cũng đẹp đấy.”
- “Nhắc đến kem lại thèm, mình ăn kem đi.”
- “Oke!”
Sau đó, hết kem lại đến xúc xích, khoai tây chiên, ngô chiên bơ, sữa lắc, chè ngô, nem chua rán,... tôi và đầu vàng cứ ngồi vừa ăn vừa nói chuyện như vậy hết mấy tiếng đồng hồ. Giờ bụng tôi căng như quả bóng bay sắp nổ rồi đây. Liệu đây có phải là một cuộc “hẹn hò trá hình ăn uống “ không nhỉ? Chắc tại mấy lần đầu vàng rủ tôi đi chơi riêng mà tôi không chịu nên bày trò này. Hầy, ngốc quá đi.
- “Thế bây giờ cho tớ về được chưa?”
- “Cậu có muốn...”
- “Thôi thôi khỏi, tớ no lắm rồi, cho tớ về nhà đi, tớ buồn ngủ.”
- “Buồn ngủ sớm vậy? Mới có 3 giờ chiều thôi mà. Chờ tớ một chút nhé, tớ đi vệ sinh.”
Ăn cho lắm vào rồi đi vệ sinh, tôi cũng phải đi giải quyết thôi, không bụng tôi nó nứt ra mất.
Mà đi vệ sinh sao lâu thế? Tôi xong từ nửa tiếng trước rồi mà đầu vàng vẫn chưa ra. Chết, khéo lại bị tiêu chảy. Tôi đã bảo đừng có ăn nhiều quá rồi, bụng dạ đã yếu thì chớ, cứ bụng khỏe như tôi thì ăn ai cấm.
- “Lên xe thôi.”
- “Ơ này Việt Anh, đường này có phải đường về nhà tớ đâu?”
- “À... thì...”
- “Cậu biết đường tắt à?”
- “Ừ...”
Đường tắt gì mà còn đi lâu hơn cả đường chính, rẽ hết phố này sang phố khác.
- “Ê, cậu có... nhớ đường không vậy? Có cần dừng lại hỏi đường không?”
- “Yên tâm không lạc được đâu.”
- “Thà đi đường bình thường có phải nhanh hơn không? Có khi giờ này tớ được nằm trên giường vắt chân lên ngủ rồi... Ớ, sao cậu dừng lại? Hết xăng à?”
- “Tới rồi?”
- “Tới đâu?”
- “WELCOM HOÀI AN TO ESPRESSO ANGEL!!”
- “Sao chúng mày ở hết đây thế này? Đầu vàng!! Thế này là sao? Cả Duy, Huy nữa, các cậu lại bày trò gì thế?”
- “Hỏi nhiều thế? Vào trong đi.”
- “Hà Anh, chiều nay trường mày có tiết học mà, sao mày không đi học?”
- “Ầy, bùng một buổi chết ai. Tao bùng suốt ý mà.”
- “Cái con này...”
Tôi bước qua cánh cửa gỗ kính màu trắng để vào bên trong cửa hàng cà phê mang tên Espresso Angel.
0_o
Bạn biết tôi nhìn thấy gì không?
Những chiếc bàn vuông và ghế màu trắng, trên mỗi bàn có đặt một giỏ hoa nhỏ. Khung cửa sổ trắng cũng được đặt hoa, gấu bông và đá cuội. Viền chân tường cũng có đá cuội và hoa. Nhưng đặc biệt nhất là bức tranh nghệ thuật to khoảng 4 mét vuông treo ở bức tường bên phải nhìn từ ngoài vào. Trên trần nhà là một đèn chùm rực rỡ thiết kế tinh xảo, các đèn trang trí nhỏ được lắp chạy theo viền trần nhà. À còn nữa, phủ toàn bộ quán cà phê là một màu kem dịu dàng với những cánh hoa hồng in chìm mờ nhạt.
- “Nơi này...”
- “Được không? Hợp ý cậu chứ?”
- “Thế này là thế nào?”
- “Bắt đầu từ hôm nay cậu sẽ nhận chức quản lí của quán cà phê này, không phải tìm việc ở đâu nữa rồi nhé.”
- “Mọi người... sao mọi người biết tớ mất việc rồi.”
- “Thế mày nghĩ bọn tao làm bạn với mày chỉ để rủ mày đi ăn uống chơi bời thôi à?”
- “Bọn tao biết ngày từ đầu rồi. Chẳng qua để mày đau khổ tí thôi, cho chừa cái tôi bướng, gặp chuyện như thế mà không chịu nói cho ai biết.”
- “Nhưng mà tao...”
- “Đừng vội tưởng bở, cậu chỉ là quản lí thôi, vì tớ, Huy và Việt Anh mới là giám đốc. Cậu cứ làm việc chăm chỉ đi rồi cuối tháng bọn tớ trả lương.”
- “Ờ, cả bọn tao cũng làm nữa, bọn tao làm nhân viên. Mày đừng có cậy chức quản lí mà bắt nạt bọn này nhá.”
- “Tớ không nhận việc đâu. Duy, tớ đã bảo tớ không thích phụ thuộc vào người khác rồi mà. Đừng có giúp tớ như thế.”
- “Ai thèm giúp cậu. Chẳng qua bọn tớ góp vốn mở quán cà phê nhưng chưa tìm được người có chuyên môn để quản lí nên cho cậu làm thôi, dù sao thì cậu cũng có chút kiến thức về cà phê pha máy.”
- “Ờ, bọn tớ có giúp cậu đâu. Làm công ăn lương, chuyện bình thường thôi mà.”
- “Đừng cậy có chủ quán là bạn thân mà làm biếng nhé. Bọn này sẽ trừ lương không thương tiếc đâu.”
...
- “Ơ cái con này, sao mày lại khóc? Mày bỏ ngay cái thói bị mắng tí đã khóc đi nhé. Thôi ngoan, chị cho kẹo.”
- “Muốn chết hả?”
- “Ây trời thấy tao siêu chưa. Dỗ phát hết khóc luôn kìa.”
- “Cách trang trí ở đây... Việt Anh, có liên quan đến cậu đúng không? Tớ biết không phải là trùng hợp.”
- “Hì hì, lúc trưa tớ hỏi ý kiến cậu rồi nhắn tin cho chúng nó đấy. Tuy không được giống y xì như miêu tả của cậu nhưng quán vẫn rất đẹp đúng không?”
- “Nhưng làm sao mọi người có thể làm nhanh thế được, chỉ có mấy tiếng đồng hồ mà.”
- “Thì giấy dán tường, đèn, bàn ghế đi tìm mua và lắp đặt trong khoảng ba tiếng. Còn gấu bông, hoa và đá cuội mua dễ hơn nên chỉ mất khoảng gần một tiếng thôi, mỗi người làm một phần việc, chỉ tí là xong. Còn biển quán thì đặt từ trước rồi, đến chỉ việc treo lên thôi.”
- “Cảm ơn mọi người...”
- “Buồn cười nhờ, lại khóc rồi. Hôm nay mày có uống nhiều nước không mà khóc lắm thế? Việt Anh, cậu dẫn nó đi đâu mà để người nó thừa nước thế này?”
- “Chỉ ngồi trong quán cà phê mấy tiếng toàn ăn với uống thôi mà.”
Lại một lần nữa họ gây cho tôi bất ngờ, một bất ngờ hạnh phúc. Thật may mắn vì có những người bạn là họ. Hôm nay tôi rất vui và cảm động, chỉ có điều trong đầu cứ vất vơ cảm giác trống thiếu, lí do à? Chịu!!
Ngay sau đó, tiệm cà phê Espresso Angel được khai trương, thu hút bao nhiêu khách làm chúng tôi bận tối mắt tối mũi. Tôi và Duy là người trực tiếp pha chế cà phê, đầu vàng và hoàng tử đứng chỉ đạo và thu tiền (vì hai người này chỉ uống chứ có biết pha trộn gì đâu), còn năm công chúa nhà tôi thì tất bật bưng bê, chào hỏi khách. Người ra kẻ vào cứ tấp nập, vì quán của chúng tôi toàn mĩ nam với mĩ nhân siêu cấp vũ trụ, lại còn được giảm giá khai trương quán, không vào sao được.
Đến 9 giờ tối mà khách vẫn đông như ban ngày, nhưng chúng tôi vẫn phải đóng cửa quán thôi, mai phải đi học, không về muộn được. Đường phố hôm nay vắng hơn mọi khi, chắc vì hôm nay nóng, mọi người ở hết trong nhà nằm điều hòa chứ chẳng ra ngoài chơi làm gì. Mặc dù đã sang thu nhưng vẫn có những hôm trời nóng khủng khiếp.
- “Cậu làm đến đâu rồi? Phải chắc chắn là công ty chúng ta không phải đứng ra chịu trách nhiệm.”
- “Vâng, mọi chuyện đều quy hết về lỗi của Vũ Tùng Lâm, nhưng ông ta đã chết lâu rồi, mọi chuyện sẽ lại lắng xuống thôi.”
- “Ừ. Bực mình cái bọn thanh tra, đã gần một năm rồi mà không chịu bỏ cuộc, vẫn cứ điều tra moi móc cái vụ này, làm ta đau hết cả đầu.”
- “Ông chủ đừng lo, mọi giấy tờ liên quan đến vụ đó tôi đều để ở két trong phòng mật của ông, không ai biết được đâu.”
- “Tốt, đừng vội hủy, ta cần xem lại một chút.”
Hai người đàn ông đó chính là ông Trí Long và trợ lí, họ vừa đi đường vừa bàn bạc về vụ việc có liên quan đến ba tôi gần một năm trước. Tôi phải bám càng họ đến tổng công ty mới được.
Cũng may là trời tối, mà tôi lại nhanh nhẹn, nên bám theo họ khá dễ dàng. Văn phòng của ông Long không lớn lắm nhưng mọi thứ đều rất ngăn nắp chứ không như phòng làm việc của ba tôi hồi trước, đúng là cha nào con đấy _ Tôi đứng rình ở ngoài cửa và kịp thời nhìn được mã số của cái két bạc. Hai người nói với nhau chuyện gì đó tôi không hiểu, sau đó đi ra ngoài và khóa cửa cẩn thận. Hầy, cửa khóa thế này thì vào kiểu gì nhỉ? Ấy, người trợ lí bất ngờ quay lại, cũng may tôi kịp thời núp sau chậu cây, tôi lẻn vào trong và chui xuống gầm bàn khi ông ta cặm cụi xếp lại đống giấy tờ trên bàn, sau đó cầm chìa khóa ô tô ra ngoài, khóa cửa lại. Phù!
Tôi tới bên cánh cửa phòng mật, mở nó bằng chìa khóa họ giấu trong đám sỏi của chậu cây cảnh. Cánh cửa mở ra, bên trong là một căn phòng nữa, có mấy cái tủ và một két bạc. Tiếp tục mở két bạc ra, tôi nhìn thấy đống giấy tờ hai người vừa lôi ra thảo luận. Đây là bản gốc những giấy tờ bị đánh cắp từ công ty ba tôi. Được rồi, về nhà xem sau, phải thoát khỏi đây trước đã. Cửa khóa rồi, cửa sổ cũng khóa, ra ngoài kiểu gì đây? Nếu chờ đến sáng để có người mở cửa cho thì tôi chết chắc. Đây là tội đột nhập văn phòng công ty, phải đi tù đấy. Chết rồi, lại có người mở cửa, sao quay lại lắm thế không biết. Tôi lại chui xuống gầm bàn, tim đập thình thịch, run lẩy bẩy. Không nhìn rõ mặt người vào phòng là ai, chỉ thấy đôi giày khủng bố màu xanh dương tiến đến cánh cửa căn phòng bí mật, mở ra rồi đi vào trong. Tôi nhanh chóng phi ra ngoài cửa chạy hết sức.
- “AI???”
Chết rồi, bị phát hiện rồi, tôi dồn hết sức vào đôi chân chạy xuống tầng một. Người kia cũng đuổi theo tôi, rất nhanh. Không kịp nữa rồi, tôi phải nhảy ra ngoài qua cửa sổ tầng hai khi người kia chưa chạy đến đoạn rẽ. Tôi cứ lơ lửng ở cửa sổ tầng hai im lặng một lúc lâu. Tôi còn nghe rõ tiếng bước chân cực nhẹ của người vừa đuổi tôi, rất gần, rất gần. Ô, tiếng bước chân xa rồi, tôi lại lò dò trèo vào trong, cẩn thận tìm chỗ núp và nhìn ngó xung quanh xem có người đó không. Cuối cùng tôi đi xuống tầng một, cửa ải cuối cùng là vượt rào bảo vệ để ra ngoài. Ây trời, ở đây có chó, ghê quá.
- “Này, đừng có sủa nhé, tao sẽ cho mày cái xúc xích này.”
Hu hu cái xúc xích tôi mang đến lớp từ sáng quên chưa ăn, giờ lại phải cho chó. Chó ơi, mày cứ ăn từ từ thôi nhé, cho tao đi nhờ cửa của mày là được.
Cũng may con chó này ngu ngu nên không sủa, cứ ngồi nhai xúc xích, trong khi đó tôi phải chui ra ngoài bằng lỗ chó T_T Đây là điều sỉ nhục nhất trong cuộc đời của Vũ Hoài An, thật may là không có ai nhìn thấy. Tôi phải về nhà ngay thôi, muộn lắm rồi.
.....
- “An về rồi hả con? Vào tắm rửa rồi lên ngủ đi, mai còn đi học.”
0_o
Tôi còn tưởng dì sẽ nổi cơn thịnh nộ khi tôi về muộn chứ. Lạ quá đi. A, điện thoại tôi có mấy chục cuộc gọi nhỡ của Duy. May là từ lúc ở trường đến giờ tôi vẫn quên không bật nhạc cuông nếu không lúc nãy tử trận rồi.
- “Duy à, gọi gì tớ mà gấp thế, tận mấy chục cuộc.”
- “Cậu về nhà rồi đấy à? Cậu có sao không?”
- “Hả? Sao cậu biết lúc nãy tớ không có nhà?”
- “Tớ về nhà gọi điện cho cậu mấy lần không được nên gọi vào số dì Huệ, dì bảo cậu vẫn chưa về nhà, nên tớ nói dối là cậu đi chơi với tớ và mấy đứa cùng lớp.”
- “Thảo nào hồi nãy về nhà không bị dì mắng.”
- “Cậu đã đi đâu mà về muộn thế? Cậu cũng phải nghe điện thoại chứ. Cậu biết tớ lo lắm không?”
- “Xin lỗi...”
- “Thế cậu đã đi đâu, làm gì?”
- “Thôi tớ buồn ngủ quá, tớ đi ngủ đây. Ngủ ngon nhá ^^”
Tắt máy, tắt nguồn luôn. Duy mà biết những chuyện vừa rồi thể nào cũng hội đồng mắng tôi một trận, can không cho tôi làm nữa. Tốt hơn hết là cậu ấy không nên biết.
~~~ CHƯƠNG 41: Siêu bảo mẫu cá sấu
“Kính coong”
- “Cậu... Cậu đến đây làm gì?”
- “Đi thôi.”
- “Đi đâu? Này, đừng có kéo tôi. Bỏ ra, Hoàng Minh!”
- “Đi thực tế. Chẳng lẽ cậu muốn trực nhật sáu tháng?”
- “Tôi không đi được.”
- “Cậu đừng có cố chấp thế. Đây là việc công, gạt chuyện cá nhân sang một bên đi.”
- “Nhưng mà bây giờ tôi không đi được thật. Tôi phải trông hai đứa bé cơ.”
- “Bé nào mà tận hai đứa?”
- “Hôm nay tôi phải trông thằng Jun cùng một con bé con, là con của bạn dì Huệ, dì đi chơi với bạn rồi.”
- “Vậy...”
- “Trời ơi, Cún, không được nghịch cái đấy!”
- “Bỏ ngay cái chổi xuống cho chị!”
- “Có biết dao nguy hiểm lắm không hả?”
.....
_
Tôi quay cuồng với con bé này. Con gái gì đâu mà nghịch như quỷ sứ! May là thằng Jun cũng lớn lớn rồi, nếu không tôi...
- “Jun! Đấy là rượu, không phải coca!!”
==”
Đến cả thằng Jun lớn to đầu rồi vẫn nghịch. Cũng học lớp một rồi chứ còn bé bỏng gì đâu mà nghịch th