» Nội dung : iờ tôi vẫn không hiểu được con người thật của Hoàng Minh, lúc thì ngổ ngáo xấc xược, lúc thì gian ma quỷ quyệt, lúc thì dịu dàng đến đáng yêu, lúc thì lạnh lùng như tảng băng Bắc Cực, lúc lại trái tính trái nết nổi giận đùng đùng như bom nổ chậm. Tôi nhớ nhất là lần bị lạc trong rừng, Hoàng Minh là người đầu tiên tìm ra tôi, giúp tôi thoát khỏi nỗi sợ hãi. Tôi nhận ra từ trước đến giờ, Hoàng Minh luôn ở bên cạnh tôi. Còn giờ thì không như vậy nữa rồi...
Hiazzz, tôi lại bị kéo vào mớ bòng bong. Ước gì Huy có ở đây, tôi cần sự ấm áp của cậu ấy, chỉ lúc này thôi, vì tôi lại khóc mất rồi. Dạo này tôi rất hay khóc, tôi không hề muốn làm một con người mềm yếu đâu, tôi chỉ tự cho phép mình mềm yếu vào lúc này thôi, sáng hôm sau ngủ dậy, mọi thứ sẽ lại như cũ..~~~ CHƯƠNG 38: Back to School
Cuối cùng hai tuần nghỉ cũng kết thúc, mặc dù kì nghỉ hè dài hơn một tháng nhưng tôi phải đi học thêm trước. Đầu vàng ham vui, vẫn muốn ở lại chơi thêm nhưng thấy tôi về nên cũng về theo, mấy người kia cũng vậy.
Tạm biệt con bạn thân, tôi lại trở về với Hà Nội, thành phố mà tôi đã đưa vào trong tim từ khi nào không biết.
Hà Nội nóng, nhưng cái nắng dịu hơn nhiều so với Sài Gòn. Còn hơn một tháng nữa là lại sang thu rồi, cái mùa tôi thích nhất.
[Feeling Tea">
- “An công chúa, mày nghĩ gì mà trầm tư thế, vẫn nhớ bạn bè trong Nam à?”
- “Hả? Chẳng biết nữa...”
- “Dạo này trông mày rất hay trầm tư nhá. Khả nghi lắm cơ!”
- “Khả nghi cái đầu mày. Thế hôm nay Vương công chúa triệu tập cả hội ra đây làm gì ạ?” - (lảng nhanh gớm ==”)
- “Báo tin buồn.”
- “Hả?”
- “Năm nay tao phải chuyển trường...”
- “CÁI GÌ???”
- “Thôi nào, đừng có biểu cảm thế chứ.”
- “Sao mày lại chuyển trường. Thế còn Kiều nữ hội? Thế còn Lục công chúa? Mày bỏ bạn bè mà đi thế à?”
- “Tao cũng không muốn đâu. Tại bố mẹ tao quyết rồi, không cãi được.”
Nhìn điệu bộ Hà Anh cực thản nhiên bình tĩnh, nhưng tôi biết nó buồn lắm. Nó làm vậy để bọn tôi không buồn theo thôi. Tôi hiểu nó mà.
- “Vậy mày chuyển tới trường nào?”
- “Trường Quốc tế Royal Pinnacle.”
- “CÁI GÌ???”
- “=.= chúng mày lại thế rồi.”
- “Với sức học của mày á?”
- “Tao cũng ngạc nhiên khi bố mẹ xin cho tao vào được trường đấy. Toàn đứa học giỏi nhà giàu làm sao tao theo được.”
- “Nhà mày chả giàu nứt vách ra ý chứ. Vấn đề ở đây là học lực ạ ==”
- “Vậy... từ giờ chúng mình chỉ còn là ngũ công chúa thôi à?”
- “Ừ... Kiều nữ hội vắng mày buồn lắm.”
- “Hu hu, từ nay trường Đống Đa không còn cái tên Vương công chúa nữa rồi T_T”
- “Thôi thôi con xin mấy thánh, mấy thánh cứ làm như con xuất ngoại một đi không trở lại không bằng. Mà kể cả có xuất ngoại thì máy bay một ngày là gặp được nhau, huống chi tao vẫn ở Hà Nội, alo một cái là tụ tập, có gì khó kahwn đâu.”
- “Ừ, chỉ là lúc học bài tập thể thiếu mất một đứa, ăn quà vặt tập thể trong lớp thiếu mất một cái mồm, chép phao tập thể thiếu mất một thủ phạm, bị bắt đứng ngoài vì đi muộn tập thể thiếu mất một nạn nhân...”
- “Từ nay Lúc công chúa thiếu mất một người, nhưng chỉ là trên danh nghĩa thôi, tao vẫn có thể họp làng bất cứ lúc nào mà, trừ giờ học ra.”
Và Vương công chúa đi từ đây để đến một xứ sở khác, không có chúng tôi. Buồn thật, vậy là mất đi một vệ sĩ rồi, cả hội có mỗi Quỳnh với nó là giỏi đánh lộn, bây giờ thì còn Quỳnh bảo về cho chúng tôi thôi. Dạo này hay gặp chuyện buồn ghê.
*****
[Lớp 11A15">
- “Chào các em. Mới hơn một tháng không gặp mà có nhiều thay đổi quá nhỉ? Năm nay lớp mình có bạn Vương Hà Anh chuyển trường, thay vào đó lại có một bạn nữ xinh đẹp khác vào lớp.”
- “Ồ, ai thế nhỉ?”
- “Ngoài cửa kia phải không?”
- “Vào đi em. Giới thiệu với cả lớp, đây là học sinh mới của lớp ta, bạn Đinh Ngọc Thủy Tiên. Bạn Tiên mới từ Mĩ trở về, cả lớp chào đón bạn nào ^^”
0_o
Thủy Tiên đăng kí học trường này à?
- “Chào các bạn, mình là Tiên. Mong các bạn giúp đỡ... Cô, em có thể ngồi bàn này được không?” - Thủy Tiên chỉ tay về bàn của tôi và Hoàng Minh. Không được không được, cậu không được ngồi đây.
- “Không được rồi, bàn này đã đủ hai người ngồi, chỉ còn trống bàn ở cuối lớp thôi, em ngồi tạm nhé.”
- “Thưa cô, cứ để bạn Tiên ngồi bàn này đi, em sẽ xuống cuối ngồi.” - Hoàng Minh đứng dậy xách cặp xuống bàn cuối. Hắn đang nghĩ gì vậy? ==”
- “Minh... Thôi ngồi cạnh An cũng vui. Hi hi ^^” - Thủy Tiên có vẻ tiếc lắm, vì không được ngồi cạnh Minh, xong lại hớn hở ngay được.
Lũ con gái lại được phen ngưỡng mộ về sự ga lăng của Hoàng Minh, còn bốn công chúa và hai mĩ nam quay phắt sang phía tôi, ánh nhìn e dè. Họ làm sao vậy? Cứ làm như tôi sắp bị ăn thịt không bằng.
- “An, cho tớ mượn thời khóa biểu nhá.”
- “Đây.”
- “Hóa ra ở lớp cậu và Minh ngồi cùng bàn à?”
- “Ừ.”
- “Thảo nào, tớ thấy ở phòng Minh có mấy cuốn sách toàn tên cậu.”
- “0_o sách của tớ á?”
- “Ừ, sách lớp mười. Hai cậu có vẻ thân nhau nhỉ? Vậy sao ít nói chuyện với nhau quá vậy?”
- “À... tớ...”
==”
Hoàng Minh!! Hóa ra mấy cuốn sách ta bị mất toàn là do người chôm hả? Lúc nào cũng lười không mang sách, xong cầm về nhà luôn mới ảo chứ. Mất bao nhiêu tiền mua sách mới >”<
- “Bây giờ mới biết Minh có tính xấu là chôm sách của bạn cùng bàn đấy ^^”
- “Hừ, hắn suốt ngày bắt tớ cho nhìn chung sách ==”
- “Vậy hả? Hồi nhỏ tớ học cùng Minh đâu có thế, cậu ấy rất độc lập, không thích dùng chung cái gì với ai đâu.”
- “Hả?”
- “Tớ muốn ngồi với Minh... tớ cũng muốn nhìn chung sách với Minh...”
Thủy Tiên lại sụ mặt ra rồi. Còn tôi, não của tôi đã xoắn và vo viên thành cục rồi, mọi thứ cứ xoắn vào nhau, xoắn mãi, xoắn mãi, không gỡ ra được...
Vừa trống ra chơi, Thuye Tiên đã lượn ngay xuống cuối lớp, quấn lấy Hoàng Minh, ây cha sao dạo này tôi thấy mình hay cần phải truyền nước vậy? Đúng rồi, nước, tôi phải đi mua nước uống, trong lớp ngột ngạt quá. Tôi rủ các công chúa nhà mình lên cantin uống nước.
Nhờ phước của Thu mà chúng tôi toàn được ăn uống miễn phí trên cantin. Thất tình hoàng tử vẫn đeo đuổi Thu từ năm ngoái đến giờ, bày đủ trò để nịnh bợ Thu và chúng tôi, thế nên từ đó đến giờ chúng tôi không mất tí tiền nào để ăn uống ở trường cả, vui thế ^^
- “Này, chúng mày nghe tin gì chưa? Cái Hà Anh ở trường vừa đến trường mới đã gây scandal rồi đấy.”
- “Thì hồi mới vào trường này nó cũng làm một vụ đình đám xong nổi tiếng toàn trường đấy thôi ==”
- “Thế sao nó không nói cho bọn mình nhỉ?”
- “Chắc con bé xấu hổ.”
- “Con này biết xấu hổ á? ==”
- “Thế nó làm gì?”
- “Hôm đầu tiên đến trường thì dây phải một thằng dở hơi nào đấy, vụ này chúng mày biết rồi đúng không? Còn vụ hôm qua là có một con béo cà khịa nó, máu giang hồ nổi lên, thế là lạ lên văn phòng hiệu trưởng, suýt bị đuổi học.”
- “Ôi cái con này, sao nó không chịu yên phận một ngày nào hết thế?”
- “Biết chết liền.”
- “Ê thất tình, cậu định theo đuổi little girl của chúng tôi đến khi nào nữa đây? Nó đã bảo không thích cậu rồi mà, sao cậu bám dai như đỉa thế?”
- “Tôi...”
- “Trời ơi, đây có còn là thất tình prince lừng lẫy một thời không? Trông cậu giờ chẳng khác gì mấy thằng si tình dở hơi mà trước kia cậu vẫn chế diễu cả.”
- “Thu, mày định để thất tình chờ mãi thế à?”
- “Tao... tao lên lớp trước đây.”
- “Thu, Thu, chờ tớ với!!” - Thất tình lại lẽo đẽo bám theo Thu. Hình như tên này thích cô gái bé nhỏ của chúng tôi thật lòng rồi.
Ách! Thủy Tiên và Hoàng Minh, họ lại kéo nhau lên cantin rồi. Tôi lại uống nước, uống nước, uống nữa, uống mãi...
- “An, mày uống gì mà kinh thế? Khát đến thế cơ à? Nãy giờ mày uống nhiều nước lắm đấy.”
- “An mày nói thật đi, mày yêu thằng Minh rồi đúng không?”
“Phụt!!”
- “MÀY ĐIÊN À??”
- ‘Phản ứng mạnh ghê. Tao đùa tí thôi mà >v<”
- “Mày... mày đùa kiểu đấy à? Tao.. tao xuống lớp trước đây!”
- “Ơ cái con này, mày bị dở hơi thật rồi!”
Bảo Linh ngu si, Bảo Linh điên rồ, Bảo Linh ngớ ngẩn!! Mày chỉ được cái nói linh tinh là giỏi. Sao tao lại yêu đò cà chớn kia được chứ! Hơn nữa giờ hắn còn là con trai của kẻ thù. Ngớ ngẩn quá đi!! ==”~~ CHƯƠNG 39: Bí mật sợi dây chuyền Espresso
- “Tiên, hôm nay đi đâu mà xinh thế?”
- “He he, hôm nay là sinh nhật Minh mà, phải xinh chứ ^^”
- “Sinh nhật cá sấu á???”
- “Cá sấu?”
- “À, ý tớ là Hoàng Minh á.”
Sao mình lại không biết sinh nhật hắn nhỉ?
- “Ô hô, hóa ra Minh có biệt danh là cá sấu, sao tớ không biết nhỉ?”
- “À...”
- “Thường thì mọi năm cậu ấy chỉ tổ chức trong nhà với bố mẹ thôi, hôm nay tớ sẽ đến phá đám. Cậu đến chứ?”
- “Không... tớ...”
- “Đến đi mà, phá nhiều người mới vui.”
- “Thôi cậu phá một mình đi, mình cậu cũng đủ trấn động rồi mà. Với cả hôm nay tớ... bận lắm, tớ không đi chơi được đâu.”
- “Oe, tiếc nhỉ... Hay cậu đi mua quà cho Minh cùng tớ đi.”
- “A... tớ...”
“Trời nắng,trời nắng, thỏ đi tắm nắng.”
- “Duy à.”
- “Rảnh không? Sang nhà tớ ngay nhé!”
- “Làm gì vậy?”
- “Thì cứ sang đi, nhanh nhá.”
- “Ừ.”
- Cậu phải đi đâu à?”
- “Tớ phải sang nhà Duy bây giờ, không đi cùng cậu được rồi.”
- “Thế thôi vậy. Tớ đi nhé. Bye!!”
Không hiểu Duy gọi tôi sang nhà làm gì mà có vẻ bí ẩn lắm. Hừ, sang thì sang, khá nhất thì tôi không phải đi chọn quà cho đồ chết dẫm kia cùng Tiên là được.
Ầy, bạn Duy này, sao lại để cổng toang hoác ra thế kia? Nhỡ có trộm thì sao? Nhà đã giàu thì chớ! Ơ hơ hơ, cái Lamborghini này... Hoàng Minh?
- “Đến rồi đó hả? Mau vào nhà đi, tiện thể đóng hộ cái cửa luôn.”
- “Duy, ở đây có cả...”
- “Ừ, hắn cũng đến.”
- “Ủa tớ đã nói xong đâu mà cậu trả lời?”
- “Tớ thừa biết cậu hỏi cái gì. Vào nhà đi.”
Tôi ghét cái câu “thừa biết” thế không biết. Y hệt của Hoàng Minh tự cao tự đại!
- “Ơ... cô.”
- “An, ngồi đi con.” - cô Mai vẫy tay ra hiệu tôi ngồi xuống.
Hôm nay sao cô lại ở nhà nhỉ? Còn Hoàng Minh nữa, hắn đến đây làm gì, còn nhìn tôi với vẻ khá ngạc nhiên.
- “Hôm nay cô quyết định nói cho các con biết một số chuyện của cô và mẹ các con, có liên quan đến sợi dây chuyền mà các con đang đeo. Thực ra chuyện này chẳng có gì tốt đẹp để kể lại, nhưng vì Duy nó nài nỉ cô quá nên cô mới kể.”
- “Vâng, cô kể đi.”
- “Trước kia, cô và mẹ của An là bạn thân, chuyện này các con cũng biết, đúng không? Nhưng thực ra vẫn còn một người nữa. Đó là Minh Nguyệt, mẹ của Minh.”
- “Mẹ của Hoàng Minh?
- “Ừ. Trước đó, ba người bọn cô là ba người bạn rất thân, bọn cô học cùng lớp và bắt đầu thân nhau khi cùng tham gia câu lạc bộ Espresso, cô thích cà phê Latte, mẹ An thích cappuccino. Vì thế mà cả ba xây ý chí cùng nhau mở một nhà hàng Cà phê Ý. Để chứng nhận cho ước mơ này, ba người đã đi đặt ba chiếc vòng hình tách cà phê nhỏ, phía sau có khắc chữ cái đầu của tên mỗi người: H-M-N tức là Hoài-Mai-Nguyệt, còn hứa với nhau sẽ tặng lại sợi dây chuyền này cho đứa con đầu lòng của mình, để nó kế thừa tài năng cảm thụ espresso.”
- “Vậy tại sao cô và mẹ con không nhắc đến cô Nguyệt bao giờ?”
- “Ba người bọn cô cùng yêu một người đàn ông. Sau bao cuộc cãi vã, bọn cô quyết định không ai yêu người đàn ông kia nữa để giữ vững tình bạn. Thế nhưng khi người đó bảo yêu Nguyệt, cô ấy liền bỏ tình bạn của bọn cô để theo người đàn ông kia. Vì thế cô và Hoài đã quay lưng với Nguyệt, vì sự phản bội của cô ấy. Ngay sau đó một tháng, hai người họ tổ chức đám cưới, nhưng không lâu sau li dị vì người đàn ông ngoại tình, Nguyệt bỏ ra nước ngoài, để lại đây một đứa con trai, nhờ gia đình họ Hoàng, cũng là bạn khá thân của ba người bọn cô nuôi dưỡng. Và... Nguyệt đã qua đời cách đây gần một năm.”
- “Như vậy, đứa con trai bị bỏ lại là cháu. Còn người đàn ông kia...”
- “Đúng vậy, là bố ruột của con - Vương Trí Long.”
Hoàng Minh lặng ngắt, đôi mắt vô hồn nhìn như không nhìn...
Bố của Hoàng Minh, ông ấy tàn nhẫn quá. Tôi lại thấy Hoàng Minh trở nên nhỏ bé rồi, hắn lại thu mình vào thế giới riêng mà không ai có thể phạm đến.
- “Chỉ có thế thôi đúng không? Vậy cháu về đây.” - Hoàng Minh quay ngoắt người đi về.
Ấy chết quên mất, hôm nay chị Hà dặn tôi đi làm sớm nửa tiếng vì có bà chủ lớn ghé tiệm. Chết tôi rồi!!
- “Cô, con phải về đây, việc gấp lắm, bye cô nhé. Tớ về đây Duy!”
- “Có gì mà gấp vậy?”
- “Muộn giờ làm rồi.”
- “Cậu vẫn làm ở đấy à? Tớ bảo nghỉ đi mà, cậu không đủ sức đâu. An, An!!”
God ơi xin người cho con đôi cánh, mà kiểu này có cánh cũng chẳng kịp _ Làm sao tôi nghỉ làm ở đấy được chứ? Nếu nghỉ thì lấy đâu ra tiền mà ăn với chơi? Lại còn tiền học ở trường nữa, tôi không muốn làm gánh nặng cho dì Huệ nên tháng nào cũng tự trả một nửa số tiền, nói dối dì là học phụ đạo ở trường rẻ hơn ở ngoài để dì yên tâm.
- “Chị, em có mặt!”
- “Cô! Vào đây cho tôi. Cô nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi? Cô nghĩ đây là chỗ chơi hả? Trễ tận gần một tiếng đồng hồ.”
- “Dạ cô, con không cố ý đến muộn đâu ạ. Tại vì... tại vì...”
- “Không nói nhiều. Đã mắc lỗi lại còn chống chế. Cô bị đuổi việc!”
- “Cô... con xin lỗi. Con hứa đây là là lần duy nhất, sẽ không có lần sau đâu ạ.”
- “Hà, treo biển tuyển nhân viên đi nhé.”
- “Cô...”
- “Còn cô vào kia nhận tiền lương tháng này và về đi.”
Bà chủ lớn hung dữ quá, dù đã cố nài nỉ nhưng quyết định cuối cùng là tôi vẫn bị đuổi.
Haizz, khó lắm mới tìm được công việc tốt như vậy, thế mà giờ lại mất việc. Tôi phải cấp tốc tìm một chỗ làm mới, ngay lập tức.
*
* *
- “Dì, con về rồi.”
...
- “Dì ơi.”
...
- “Dì ở đâu vậy? Ơ, dì! Dì tỉnh lại đi dì. Dì!!”
Tôi phải gọi xe cấp cứu đưa dì Huệ vào bệnh viện. Không hiểu sao dì lại ngất xỉu ở trong bếp. Tôi lo quá.
- “Cháu là người thân của cô Trần Thu Huệ đúng không?”
- “Vâng. Dì cháu làm sao vậy bác sĩ?”
- “Hồi nãy cô ấy bị đau quá nên ngất. Giờ không sao rồi.”
- “Đau quá?”
- “Cháu không biết gì à? Dì cháu bị viêm dạ dày từ lâu rồi, vẫn còn bệnh án ở viện này mà.”
- “Viêm dạ dày ạ?”
- “Ừ, mấy lần vào đây đã bảo phải ăn uống điều độ đúng giờ giấc mà không nghe. Nếu cứ như vậy sẽ dẫn đến ung thư dạ dày mất.”
Ung thư dạ dày...
Mẹ tôi đã qua đời vì căn bệnh này. Tôi tuyệt đối không thể để dì Huệ là người tiếp theo, tôi chỉ còn mỗi dì thôi.
- “Vậy giờ phải làm gì ạ?”
- “Cần làm việc và ăn uống điều độ, không nhịn ăn sáng, không vừa ăn vừa làm việc, không ăn những thức ăn quá chua, cay,...”
- “Vâng, bác sĩ. Vậy bây giờ dì cháu về được chưa?”
- “Được rồi. Nhưng trước đó cháu phải ra kia hoàn tất thủ tục nhập viện và nộp viện phí nữa. Sau khi đưa dì về nhớ mua đủ các loại thuốc trong đơn và uống theo chỉ dẫn là ổn.”
Cũng may là tôi đem theo tiền, vì hồi nãy bị đuổi việc nên nhận nửa tháng lương của tháng này. Viện phí với thuốc mắc thật.
- “Dì nghe bác sĩ dặn gì chưa? Phải ăn uống điều độ, không nhịn bữa sáng. Đặc biệt là không ăn đồ chua cay, món gì của dì cũng đỏ quẹt màu ớt không à, bảo sao bị đau dạ dày. Đã bao nhiêu lần con dặn dì là không nên ăn quá cay rồi mà dì không chịu nghe cơ.”
- “Rồi rồi dì biết rồi. Con cứ như bà ngoại vậy, nói rõ lắm, chỉ khổ dì với mẹ con.”
- “Nói nhiều thế mà dì có nghe đâu. Bắt đầu từ hôm nay con không cho dì ăn đồ cay nữa. Lúc ăn cơm dì cũng không được ôm cái laptop bên cạnh, phải ăn xong mới được làm việc.”
- “Trời ơi đây có phải cháu tôi không thế _ ”
- “Chị An về rồi!!”
- “Ủa Jun...”
Chết, lúc nãy đưa dì Huệ vào viện mà quên mất không đón thằng Jun, thế sao nó lại về nhà được?
- “Cậu và dì Huệ vừa đi đâu đấy? Lúc nãy tớ di qua trường của Jun, thấy 6 giờ rồi mà nó vẫn đứng ở cổng trường nên đưa về.”
- “May quá, cảm ơn Duy nhé, lúc nãy cô bận chút việc nên không đón được nó. Mẹ xin lỗi Jun nha!!”
- “Thôi vào nhà đi, con đói rồi dì. Cậu vào nhà ăn cùng luôn nhá.”
.....
- “An, sao vậy? Từ lúc đi về đến giờ, đến cả lúc ăn cơm cậu cứ đăm chiêu mãi. Cậu lại gặp rắc rối gì à?”
- “Rắc rối gì đâu. Cậu chỉ được cái giỏi suy diễn.”
- “Giấu ai chứ không giấu nổi tớ đâu. Tớ chơi với cậu bao nhiêu năm thế chẳng lẽ lại không nhận ra điều này à?”
- “Sao tớ phải giấu chứ. Tớ làm gì có gì mà giấu. Cậu thừa biết tớ là người ruột để ngoài da mà.”
- “Ờ, chính vì ruột để ngoài da cho nên buồn vui gì cậu thể hiện hết ra ngoài, tớ thấy hết rồi. Nào, nói đi, có chuyện gì?”
- “Đã bảo là không có chuyện gì rồi mà.”
- “Cậu có còn coi tớ là bạn thân nữa không đấy? Nếu còn thì mau khai ra.”
- “Tớ... bị đuổi việc rồi.”
- “Càng tốt chứ sao. Cậu cần tập trung thời gian cho việc học.”
- “Nhưng mà không phải lúc này.”
- “Là sao? Dì Huệ gặp khó khăn trong tài chính à?”
- “... Tớ cũng không biết nữa, chỉ thấy dạo này dì làm việc nhiều lắm, nhiều gấp nhiều lần so với hồi trước. Vừa về nhà đã làm, ăn cơm cũng làm, còn thức khuya để làm việc, mặc dù tình yêu lớn nhất của dì là ngủ. Hôm nay dì bị đau dạ dày ngất ở trong nhà, tớ phải đưa dì vào viện.”
- “Vậy hóa ra lúc nãy cậu và dì Huệ từ viện về à?”
- “Ừ...”
- “Nghe này, có thể do đợt này công ty có nhiều việc nên dì Huệ phải làm nhiều thôi, không hẳn là do tài chính đâu.”
- “Nhưng mà tớ vẫn muốn tìm một công việc để tự chi trả những khoản lặt vặt của mình, không phải xin dì. Dì một thân một mình nuôi Jun, nay lại phải nuôi thêm tớ nữa, tớ phải tập cách sống tự lập càng sớm càng tốt.”
- “Nếu cậu không đủ tiền tiêu tớ có thể cho cậu mà.”
- “Không được! Tớ không muốn phụ thuộc vào người khác. Tớ sẽ tự kiếm ra tiền.”
- “Nhưng vừa học vừa làm, cậu không đủ sức đâu. Nghe tớ đi, đừng kiếm việc làm nữa. Cứ coi như tớ cho cậu vay đi, khi nào lớn đi làm rồi cậu trả lại cũng được.”
- “Tớ biết ngay cậu sẽ nói thế mà. Vì thế tớ không muốn nói cho cậu biết.”
- “Nhìn cậu đăm chiêu mệt mỏi, tớ... đau lòng lắm. Trước kia có bao giờ cậu phải suy nghĩ nhiều thế này đâu. Gặp chuyện gì khó khăn cũng oang oác mồm lên kể lể, sau đó lại toe toét được luôn.”
- “À... muộn rồi đấy, cậu còn không về đi à?”
- “Hừ. Tại lúc trước tớ hay đuổi cậu nên giờ cậu trả đũa đúng không.”
- “Ờ. Mau về đi.”
*
* *
[Lớp 11A15">
- “Cá sấu, cá sấu, nhìn xem, cái vòng này có đẹp không?”
0_o
- “Đã bảo đừng có gọi tôi như thế rồi cơ mà.”
- “Ủa Tiên, sao cậu biết Hoàng Minh là cá sấu?”
- “Là An nói. Lần trước cậu ấy buột miệng hỏi nên tớ mới biết Minh có tên là cá sấu. Công nhận giống nha, người đâu mà hung dữ, nguy hiểm vậy, tên cá sấu là đúng rồi. Ha ha ha, cá sấu, cá sấu,...”
-