And then you...
Say: “Do you wanna take a chance?
Stay with me forever
No one will ever be more beautiful
My barefoot, barefoot Cinderela.””
Barefoot Cinderela - bài hát một thời tôi yêu thích trong bộ phim Hannah Montana. Thật may là trong bộ dạng thê thảm, tôi lại nhớ đến bài hát này, bài hát về cô bé lọ lem với đôi chân trần. Vậy là tôi chuyển chủ đề thuyết trình của mình sang chủ đề Barefoot Cinderela - chủ đề mới bịa ra và vứt chủ đề đã chuẩn bị sẵn trong hai tuần sang một bên. Tôi cũng biết như vậy là mạo hiểm, nhưng trong tình thế này, bắt buộc tôi phải làm vậy. Và tôi tiếp tục cất tiếng hát...
- “Every morning
I wake up to find
I always dream the same.
Every night i come to my window
when you call my name
But the way the words
you say just fall like rain
till i’m drowning in the sound of your invitation
When you ask “do you wanna dance, my barefoot cinderella”
don’t need no slippers or a party dress,
the way you’re lookin’ right
now is what i like the best
And then you...
say “do you wanna take a chance?
stay with me forever
no one will ever be more beautiful
my barefoot, my barefoot cinderella.”
A dream world is always perfect
but that’s not my real life
Wish you did but you don’t know
then me i am inside
I pray that you’ll come lookin’ and i won’t hide
I’m smiling when you find me
coz i’ve been waiting
For you ask “do you wanna dance, my barefoot cinderella”
don’t need no slippers or a party dress,
the way you’re lookin’ right
now is what i like the best
And then you...
say “do you wanna take a chance?
stay with me forever
no one will ever be more beautiful
my barefoot, my barefoot cinderella.”
When I close my eyes it starts
like a movie for my heart
Here comes my favourite part.
When you ask “do you wanna dance, my barefoot cinderella”
don’t need no slippers or a party dress,
you’re what i like the best
And then you...
say “do you wanna take a chance?
stay with me forever
no one will ever be more beautiful,
oohhhh.. cinderella...
When you ask “do you wanna dance, my barefoot cinderella”
don’t need no slippers or a party dress,
the way you’re lookin’ right
now is what i like the best
And then you...
say “do you wanna take a chance?
stay with me forever
no one will ever be more beautiful my barefoot,
my barefoot cinderella.”
Không gian bỗng chốc im lặng, rồi bỗng chốc ầm lên những tiếng vỗ tay. Thật may là tôi không bị ăn gạch đá gì đấy vì hát quá dở _ Coi như xong phần mở bài, tôi bắt đầu thuyết trình.
- “Thưa ban giám khảo, chủ đề thuyết trình của em hôm nay cùng tên với bài hát: “Barefoot Cinderela”.”
Cơ mặt của ban giám khảo dãn dần ra, may quá, tôi tiếp tục thuyết trình.
- “Như mọi người đều biết, cô bé lọ lem là một nhân vật hư cấu trong truyện cổ tích, câu chuyện nói về một cô bé hiền lành tốt bụng nhưng chớ chêu lại bị người mẹ kế hành hạ, làm cho xấu xí, kết thúc chuyện, cô đã được sống hạnh phúc bên hoàng tử, một cái kết có hậu. Từ một cô bé nhơ nhuốc, xấu xí, đến đôi giày tử tế cũng không có mà đi, lại có thể trở thành công chúa xinh đẹp, đều nhờ phép màu của bà tiên. Vậy hẳn ai cũng muốn có một bà tiên cho mình, hoặc it nhất được gặp bà một lần trong đời thôi cũng được. Nhưng điều em muốn nói ở đây là tại sao bà tiên lại chọn cô bé lọ lem để giúp đỡ? Chính là ở đức tính hiền lành, nhân hậu của cô. Vâng, điều thứ nhất em muốn nói trong chủ đề này là nét đẹp tâm hồn của người con gái! Vẻ đẹp bên ngoài khá là quan trọng, nhưng điều tạo nên phép màu nằm ở vẻ đẹp trong tâm hồn. Nếu có một tâm hồn trong sáng, vậy thì chẳng cần bà tiên hay ông bụt nào cả, bạn đã tự tạo ra phép màu rồi.”
Ôi mẹ ơi kì diệu thật, những câu vừa rồi là tôi nói đúng không? Không bõ công dùi mài kinh sử, và chắc cũng có một phần ở cạnh cá sấu lâu ngày, miệng lưỡi cũng sắc sảo hẳn lên ^^
- “Và còn điều thứ hai em muốn nói trong chủ đề này là: khát khao hạnh phúc của những người con gái xấu số. Như trong bài hát, cô bé lọ lem với đôi chân trần, luôn ngày ngày tìm kiếm, ngày ngày ước mơ một chàng hoàng tử sẽ đến bên mình và nói “nhảy cùng anh nhé, cô bé lọ lem chân đất”, thì chẳng cần giày dép hay váy dạ hội, cô bé lọ lem vẫn xinh đẹp hơn tất cả mọi người, đẹp vì hạnh phúc. Con người ta đẹp nhất khi hạnh phúc, đặc biệt là con gái. Vì vậy chẳng cần tô son điểm phấn, chỉ càn mỉm cười hạnh phúc, bạn sẽ luôn đẹp trong mắt mọi người. Không tin ư? Hãy thử thì biết, đây là một điều kì diệu đấy!”
Để chứng minh, tôi cười rạng rỡ một cái, điệu cười số 1 trong 25 điệu cười tuyệt chiêu. Khà khà, rất có hiệu quả nhé ^^
- “Thế giới mộng mơ luôn thật hoàn hảo, nhưng đó đâu phải là cuộc đời thật của cô bé lọ lem. Cô chỉ có thể thu mình lại, thu mình với số phận đen đủi, đợi chờ hạnh phúc. Vì thế điều thứ ba cũng là điều cuối cùng em muốn nói: Là một người con gái, dù thế nào đi nữa cũng phải tự tin với cuộc sống của mình, bỏ qua mọi mặc cảm để tiến đến hạnh phúc, bắt lấy nó và giữ thật chặt. Nếu làm được, bạn thực sự là một cô gái bản lĩnh! Lời cuối em muốn gửi đến ban giám khảo cũng như tất cả các bạn nữ sinh: Lọ lem chân đất còn có thể làm công chúa, chắc chắn mỗi người cũng có thể tự làm nên điều kì diệu cho mình! Em xin hết ạ!”
“Rầm rầm rầm...!!” (vỗ tay)
- “Hú hú... Vũ Hoài An!! Vũ Hoài An!! Vũ Hoài An!!...”
- “Bis bis...”
- “Tôi chọn bạn!”
- “Hoài An no 1!”
- “.....”
Vâng, cảm ơn bạn Hoài An, bài thuyết trinh rất ấn tượng. Và tiếp theo xin mời Đặng Minh Thy trường Marie Curie. Thí sinh Tô Mĩ Linh trường Trần Phú chuẩn bị.”
Phù, cuối cùng tôi cũng làm được, tôi đã gây nên kì tích trong cuộc đời 16 năm của mình. Chưa bao giờ tôi phải đứng trảm phong bằng miệng trước mặt nhiều người như thế mà chưa hề có chuẩn bị trước. Bạn thấy tôi tuyệt chứ? Tôi cũng biết tôi tuyệt mà. Ôi ngại quá cơ ^_^
- “Hoài An, bài này không phải bài mày chuẩn bị tuần trước mà?”
- “Ôi tao thần tượng mày rồi đấy.”
- “Ha ha, tao là ai chứ! Thôi chúng mày cũng cố lên nhá!!”
Chừng 60 phút sau cuộc thi kết thúc. Dù bài thuyết trình vừa rồi của tôi khá ổn nhưng do không có chuẩn bị trước nên câu cú hơi lủng củng, lại được cả phần thi hạng mục như dở hơi nữa, mong là tôi không đứng chót bảng.
- “Sau 20 phút thảo luận và cho điểm của ban giám khảo, ban tổ chức xin công bố kết quả cuộc thi Super Miss City.”
Rồi lần lượt, MC đọc tên các hoa hậu và á hậu của từng hạng mục, mục Văn học của tôi đọc cuối cùng ==” năm hạng mục đầu đều có tên các kiều nữ nhà tôi, họ giỏi thật. Đến hạng mục thứ sáu thì hỏng mic, làm người ta hồi hộp quá đi.”
- “Hạng mục Văn học: có hai á hậu Văn học: Hồ Yến Nhi trường THPT Việt Đức với số điểm 91, Nguyễn Minh Anh trường THPT Ba Đình với số điểm 92,5. Vâng, xin chúc mừng hai bạn. Và giải hoa hậu Văn học của cuộc thi hôm nay thuộc về thí sinh Vũ Hoài An trường THPT Đống Đa với số điểm 94.5, chúc mừng bạn!!”
T_T
Không có tôi T_T
0_o
Không phải!
==”
Tôi vừa nghe thấy gì thế nhỉ? Hoa hậu Văn học là... Vũ Hoài An?
Bạn có nghe thấy không?
Là Vũ Hoài An, là tôi đấy, tôi là Miss Văn học của thành phố, tôi thắng rồi ^o^
Không thể tin nổi là tôi đã đoạt Miss, tôi làm được rồi, tôi làm được rồi!!
Oh God, toàn thành phố có sáu giải hoa hậu mà trường tôi chiếm mất ba giải rồi: tôi là Miss Văn học, Quỳnh là Miss Toán học, Trang là Miss tiếng Nhật, còn Hà Anh, Thu, và Bảo Linh không đoạt chức hoa hậu, nhưng họ đều là Á hậu, chứ không ai là không có giải. Tôi nghe ở phía dưới có tiếng tung hô sáu kiều nữ chúng tôi, tiếng tung hô tên trường chúng tôi, tiếng tung hô tên lớp chúng tôi. Tôi còn nghe có người gọi chúng tôi là sáu công chúa của trường Đống Đa. Kia rồi, tôi đã nhìn thấy bốn đại mĩ nam của tôi, họ đi đâu nãy giờ, bây giờ mới xuất hiện, đầu vàng mồm to nhất, chạy lên tặng hoa cho tôi, rồi cả ba người kia nữa.
- “Thu, chúc mừng cậu, cậu giỏi quá ^^”
==”
Lại là thất tình hoàng tử, dạo này lúc nào hắn cũng bám riết lấy Thu. Hôm nay chúng tôi đi thi, hắn cũng bám càng đến cổ vũ, mặc dù bị chúng tôi ném đá ném gạch rất nhiều nhưng vẫn trơ mặt thớt ở lại.
- “Ủa, Minh, Duy, mặt hai cậu làm sao kia, bầm dập hết cả?”
- “Chẳng sao cả.”
- “Không có gì đâu An.”
- “Này, galaxy tôi tặng mà dám đưa cho người khác cầm hả?”
- “? Sao cậu lấy được nó? Cái này bị bọn bắt cóc cầm rồi mà?”
- “Bọn tôi tìm thấy chúng nhờ định vị GPS, nhưng tìm thấy rồi lại chẳng thấy cậu đâu, bây giờ bọn chúng đang ở đồn cảnh sát.”
- “Nhưng sao bốn người đi tìm lại chỉ có hai người bị đánh?”
- “Bị đánh á?”
- “Là hai thằng đánh nhau đấy.”
- “Sao hai cậu lại đánh nhau?”
- “Là tại nó. Trong khi chúng tôi đang hoảng hốt tìm cậu thì nó cứ bình chân như vại, lại còn bảo bọn tôi là hữu dũng vô mưu nữa.” - Cá sấu tức giận chỉ tay về phía Duy.
- “Chẳng phải là thế à? Cứ đi tìm loạn lên thì bao giờ mới tìm được người? Phải bình tĩnh để nghĩ cách chứ.”
- “Cậu không phải lên mặt dậy đời.”
- “Tôi chẳng dậy đời ai cả.”
- “Duy! Minh! Hai người thôi ngay, lại định đánh lộn nữa hả?”
Bực mình thật. Bọn con trai thật lắm chuyện, hơi tí là giơ nắm đấm ra giải quyết, chỉ tổ làm đau nhau chứ giải quyết được gì đâu. Còn tôi là nạn nhân của cuộc chiến tranh phi nghĩa, đứng giữa một bên là tảng băng lạnh lùng Hoàng Nhật Duy, một bên là hot boy hiếu chiến Hoàng Minh, chỉ như chờ thêm một kích động nào đó là hai người lại lao vào uýnh nhau. Haizz, đến mệt với hai ông “Hoàng” này!
- “An, chúc mừng cậu. Giờ cậu đã là hoa hậu teen của thành phố rồi. Tặng cậu cái này.” - Duy quay ngoắt sang tôi, đưa ra bó hoa và một hộp quà nhỏ.
- “Ồ, một cái lắc chân, đẹp thật.”
- “Duy khéo chọn nhỉ?”
Mấy Kiều nữ cứ tấm tắc khen cái lắc chân của Duy. Công nhận, nó đẹp thật.
- “Người ta nói nếu tặng lắc chân cho người mình yêu, thì người đó sẽ mãi thuộc về bạn. An, làm bạn gái tớ nhé?”
0_o (x 4500) - Tất cả ánh mắt của những người có mặt tại quảng trường đổ dồn về phía chúng tôi.
- “Duy, cậu...”
- “Này rùa, sao cậu cứ đứng đực ra thế? Còn không mau từ chối?”
- “Tôi... Hả?”
- “Tôi bảo cậu mau từ chối đi. Cậu là người đã có chủ rồi mà.”
- “Gì cơ?”
- “Chẳng phải cậu là bạn gái tôi rồi sao. Cái hôm tôi nói cậu là bạn gái tôi trước cửa phòng y tế, là thật đấy.”
- “Hoàng Minh!”
- “Cậu thấy đấy cô ấy đã có bạn trai rồi, đừng tặng quà làm gì cho mắc công.”
- “Nhưng mà An đã đồng ý đâu. Với cả hôm ở phòng y tế, cả tôi và Huy cũng nói vậy mà.”
- “Cơ mà mọi người chưa biết nhỉ? Tôi và Hoài An đã... ngủ với nhau rồi..”
- “?”
- “CÁ SẤU!!!!!!!!!!!!!!! ><” CẬU MUỐN CHẾT HẢ? TÔI NGỦ VỚI CẬU HỒI NÀO? NGỦ HỒI NÀO?”
- “Trời, đừng chối nữa, rõ ràng tôi và cậu đã ngủ cùng nhau mà, đừng xấu hổ.”
- “Hoàng Minh, cậu đừng có đặt điều. Đừng cố gắng phá hoại tôi nữa. Tôi và An là bạn thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, sớm đã có tình cảm. Cậu nhìn xem, đây là dây chuyền đôi mà mẹ của tôi và An tặng cho chúng tôi.”
- “Sợi dây chuyền này... Đừng vội cười. Tôi cũng có!”~~ NHÒM TRỘM NHẬT KÍ (3): Cô gái đặc biệt
Sài Gòn 30/7/2013...
Một ngày không nắng không mưa, cậu xuất hiện một cách khó ưa khi tôi đang cầm cái đùi gà an ủi thằng bạn thân.
Cậu quá bình thường, bình thường như bao người bình thường khác, bình thường đến mức không ai có thể thấy chút bất bình thường nào trong cậu, vì cậu chẳng có gì nổi bật cả. Tôi chỉ thấy cậu có một chút hơn người khác ở chỗ: đáng ghét hơn. Cậu làm chuyến nghỉ mát của tôi kết thúc một cách đầy phẫn nộ.
Tại sao không quen biết nhau mà cậu cứ thích xía vào chuyện của người khác thế? Nhìn cái cách cậu cãi cùn mà tôi thấy ngứa tai kinh khủng, đã cãi cùn lại còn thích cãi nhiều, cãi lấy được. Là một sinh viên ngành luật trong tương lai, tôi không thể chấp nhận được kiểu biện luận không có căn cứ đấy của cậu. Thật may, cậu biết điều mà té đi chỗ khác sớm, nếu không tôi đến đứt mạch máu não vì tức quá!
Tôi nhìn thấy một con chó chạy qua đường, vội vã đi tới giúp nó sang đường thuận lời. “Uỳnh” một cái, tôi tử trận khi chưa kịp cứu con chó. Lại là cậu, cậu có biết là cậu đã phạm phải tội cản trở người thi hành công vụ không? Cậu còn dám cướp trắng trợn nụ hôn đầu tôi để dành cho bạn gái tương lai nữa. Cậu nhiều tội lắm đấy. Chạy trốn hả? May là cậu nhanh chân không thì đền ốm cho tôi nhé. Chỉ có điều, trong lúc chạy tội, cậu đã đánh rơi một thứ. Lạ thật, sợi dây chuyền này sao giống của tôi quá, giống y sì, đều làm bằng bạc và có mặt dây hình một tách cà phê nhỏ xíu. Từ bé đến giờ tôi luôn đeo nó, mẹ bảo tôi không được bỏ nó ra. Đã bao nhiêu lần tôi hỏi mẹ về sự tích sợi dây chuyền nhưng mẹ không nói, cả bố cũng thế. Rõ ràng là sợi dây này rất bí ẩn. Vậy cậu có liên quan gì đến tôi à? Mau quay lại cho tôi hỏi nhanh!
Ngày nhập học, lại gặp cậu. Vừa nhìn thấy cậu bước vào cửa lớp, tôi kinh ngạc vô cùng, rồi chả hiểu sao lại bật cười. Đuổi con nhỏ ngồi cạnh tôi xuống bàn cuối, tôi muốn cậu ngồi bên cạnh tôi, như vậy trả thù mới dễ.
Đi gặp người mà tôi đã tặng máu. Lại là cậu. Cậu dám gọi tôi là “cá xấu” tôi đẹp trai thế này mà dám bảo tôi “xấu” à? Sao lúc nào tôi cũng phải giáp cái mặt đáng ghét của cậu thế nhỉ? Nói thật đi cậu có cố tình để gặp tôi không thế? Thôi được, nếu đã thích tôi như vậy thì tôi cũng cho cậu một cơ hội.
Một buổi chiều, tôi lại hành hiệp trượng nghĩa với một đứa bé. Không may kẻ thù hung hãn quá, phải chạy tạm vào một nhà nào đó trốn nhờ. Lại gặp cậu. Chắc cậu biết tôi sắp chạy tới nên mở sẵn cửa đúng không? Nhìn cái mặt ngu ngu của cậu là tôi biết không phải rồi ==” Cho đến lúc này thì tôi thấy cậu không bình thường như bao người bình thường khác nữa, cậu rất bất bình thường! Người đâu mà ngu ngu dễ dụ kinh khủng. Cậu chẳng khác gì con cún nhà tôi, dọa cái là sợ. Xem nào, từ đồng nghĩa với “không bình thường” và trái nghĩa với từ “bình thường”, là “đặc biệt”. Đúng rồi, cậu rất đặc biệt. Mà tôi lại là người thích những thứ gì đặc biệt, khác người, vì thế, coi như cậu gặp may khi được tôi thích nhé. Nhớ đấy!~~~ CHƯƠNG 34: Tứ thiên tranh hùng
Từ sau cuộc thi Super Miss City, sáu người chúng tôi nổi như cồn và được cả trường tôn vinh vì đem lại vinh quang cho nhà trường với bốn giải hoa hậu và hai giải á hậu. Mọi người tôn sùng và gọi chúng tôi là “Lục công chúa”, thậm chí chúng tôi còn có cả fanpage nữa cơ. Ngay hôm sau đến trường, tôi ngỡ ngàng khi bắt gặp mấy trăm bản sao của Hoài An, Minh Thu, Thu Quỳnh, Bảo Linh, Hà Anh và Thu Trang xuất hiện khắp nơi trên sân trường ==” Đại loại là gặp mấy chục “Bảo Linh” đi giày sneakers đè lên gót như dép lê và áo len dài đến đầu gối, mấy chục “Minh Thu” quàng khăn voan dài ngây ngô trên sân trường, mấy chục “Thu Quỳnh” đeo mp3 mở cỡ to nhất rồi cài tai nghe lên cổ áo chứ không đeo vào lỗ tai, mấy chục “Thu Trang” duyên dáng với cả cây hồng trên người, mấy chục “Hà Anh” với kiểu băng đô hình xích chó, nhẫn khủng bố và khuyên tai hình máy bay tung tẩy đi lại, và mấy chục “Hoài An” với cái thắt lưng treo nặng móc chìa khóa đủ các loại hình mà không có cái khóa nào. Chúng tôi trở thành thần tượng để mọi người ngưỡng mộ và làm theo. Hầy, cảm giác được làm người nổi tiếng vui thật ^^
Còn nhóm người đã bắt cóc tôi hôm đó, cá sấu đã điều tra ra người đứng sau vụ này là một thí sinh tham gia thi hạng mục văn học của trường khác. Tôi chỉ thắc mấc là tôi ngu gần nhất hội đấy, tại sao lại bắt tôi chứ không phải mấy người giỏi giang xinh đẹp khác? Thật khó hiểu.
Đấy, nhắc đến cá sấu lại đau đầu. Hắn và Duy suốt ngày chành chọe nhau, không để tôi yên ổn được phút nào. Hôm nay lại tiếp tục hành tôi ra Moon cafe để làm gì không biết. Mệt thế.
- “Mấy người cho tôi yên ổn làm việc được không? ==”
Tứ đại mĩ nam cùng ngũ đại công chúa (thêm cả tôi là lục) dã tề tựu đông đủ ở Moon cafe, mà cứ mỗi lần họ đổ bộ chỗ này là số cốc chén tôi phải rửa nhiều gấp đôi mọi ngày.
Như mọi khi, tôi uống cappuccino, cá sấu chọn mocha, Huy là Americano, Latte của Duy và Pepsi kem của đầu vàng. Còn năm công chúa kia mỗi hôm gọi một món.
- “Hoàng Minh, cậu giải thích rõ về sợi dây chuyền của cậu đi. Cậu đã đánh một cái giống của chúng tôi đúng không?”
- “Haizz, hỏi nhiều thế nhỉ? Câu này cậu hỏi đến cả tỉ lần rồi đấy, không chán à? Đã bảo là tôi không biết rồi mà, từ bé tôi đã đeo sợi dây này rồi. Như vậy là ba chúng ta có duyên từ bé chứ không chỉ riêng cậu với con rùa kia đâu.”
- “Ê Sấu, cho tôi mượn cái dây của cậu, cả Duy nữa.”
Tôi cầm ba sợi dây giống y hệt nhau trên tay. Chúng giống nhau đến từng cái mắt dây. Tôi đã đếm số mắt dây của cả ba sợi, là bằng nhau. Ngay cả đến cái quai tách cà phê cũng bằng nhau luôn, không có điểm gì khác biệt. A, chờ đã, có cái này khác.
- “Mọi người nhìn này! Mặt sau của ba mặt dây chuyền có khắc chứ, là những chữ cái khác nhau.”
- “Ờ đúng rồi, sợi của An có chữ H, sợi của Duy có chữ M, còn sợi của Minh có chữ N, những chữ cái này có ý nghĩa gì nhỉ?”
- “Ừ, An là chữ A mà. Hay là Hoài An, lấy chữ H ở chữ Hoài?”
- “Vậy thì của Duy phải là chữ N chứ, Nhật Duy mà. Còn của Minh phải là chữ H.”
- “Cái này từ đầu chưa phải là của chúng tôi, mà là của các mẹ. Đúng rồi, chữ H của An tức là Hoài, mẹ của Hoài An, còn chữ M của tôi là Mai, mẹ tôi. Vậy của Hoàng Minh...”
- “Mẹ tôi tên Thủy mà.”
- “Ủa, thế thì không phải rồi.”
- “Chờ đã, Minh, mẹ ruột của cậu tên Nguyệt mà!”
- “Hà Anh, sao mày biết?”
- “Ờ đúng đấy, mẹ nó sao mày biết?”
- “Hai người có gì mờ ám hả?”
- “Trời ơi mờ ám cái gì chứ. Tao là chị họ của Hoàng Minh.”
- “Hả?”
- “Trời, hai người là chị em mà sao bọn này không biết?”
- “Thì bọn tao cũng mới biết thôi”
- “Mới biết là thế nào? Sao hai người lại có quan hệ chị em thế?”
- “Thì tao là con của anh của bố của Hoàng Minh. À không, giờ phải gọi là Vương Minh chứ nhỉ?”
- “Tôi không phải họ Vương, đừng có gọi tôi là Vương Minh.”
- “Hai người nói gì bọn tôi chẳng hiểu.”
- “Không hiểu thì thôi.”
Đúng rồi, Hà Anh cũng họ Vương mà. Hóa ra Hà Anh là chị của Minh, thảo nào tính cách họ giống nhau thế, đều tinh ranh, quái vật và hiếu chiến như nhau. Thế mà đã có lúc tôi thấy họ đẹp đôi cơ đấy ==” Tất cả lũ kia đều không hiểu, chỉ có Minh, Hà Anh, và tôi biết chuyện...
- “Vậy nói chung là mẹ ruột của Hoàng Minh có liên quan đến hai người mẹ của Duy và An đúng không?”
- “Chính xác, cơ mà liên quan ở điểm nào thì chịu.”
*****
Nữ sát thủ Vũ Hoài An đang đứng trên đỉnh cao của bạo lực, cầm trên tay khẩu súng dài bắn người không chớp mũi súng lạnh lùng của tôi.
- “Này, mày chết rồi cơ mà, sao lại mở mắt?”
- “Mở mắt để xem khi nào mày hết đạn.”
- “Oái oái, dừng lại, sao mày bắn tao tàn bạo vậy?”
- “Ha ha, trông Hoài An như con tắc kè ý nhỉ? Trên người toàn màu xanh xanh đỏ đỏ.”
- “Ya, chết đi, bọn ta phản công đây!
Vậy là sát thủ Hoài An hi sinh anh dũn