Old school Easter eggs.
Trang Chủ|Me Hài Ola|Avatar|Njnja School|Army|Kpah|Hack Ngọc Rồng|Hiệp Sĩ Online|Game Android, IPhone|Game Java
» »
» Nội dung :
vô hạn mà bấy lâu nay đã kìm nén.

- Sao vậy bạn gái? - Yun trêu trọc cô bạn để “thăm dò”, quả thực từ ngày Moon chuyển vào lớp, cậu chưa từng thấy em như thế, trông tội vô cùng.

-...- Moon không trả lời, tâm trí phiêu du miền cực lạc.

Reng! Reng! Reng! - Tiếng chuông vào lớp làm gián đoạn hội thoại của các bạn, họ đều đang tranh thủ những giây phút quý giá để trao đổi bài tập. Cô Hana bước lên lớp. Cả lớp đứng dậy chào, trong đó có Moon nhưng hành động y hệt con robo vô tri, bắt chước mọi người.

Cô giáo vẫn cứ giảng bài còn Moon im lìm trong sự hăng say của bạn cùng trang lứa. Ai cũng có một mơ ước để thực hiện, mà sao riêng mình em lại xa tầm với, hãy đợi em tìm thấy anh rồi cướp đi mạng sống yếu ớt này không được ư??? Một tiết, hai tiết trôi qua, Moon vẫn ngồi trong tĩnh lặng. Nếu là ngày thường, hẳn Yun và Wine chắc chắn sẽ rất thích, vì không có người làm phiền.

Yun vốn ít nói, cậu không muốn bị quấy rầy, còn Wine, đúng như niềm mong đợi của DEVILS, hắn sắp rà soát ra tung tích của con chip. Nhờ mấy lần được Moon cho đi cùng với Yun và những người bạn của cậu với cái cớ “hòa đồng”, hắn đã khoanh vùng được số người có khả năng chứa con chip. Vì tồn tại trong tế bào sống lại được mã hóa đặc biệt, nên các loại máy móc hiện đại cũng không thể tìm được vị trí chính xác của nó, việc thu hẹp phạm vi này rất có giá trị. Hắn nhận thấy, người trong diện tình nghi là năm con người đặc biệt trong lớp học này: Yun- Ring- Poise- Luci và Jess. Sau thời gian có được sự giúp đỡ vô tình của Moon, hắn loại trừ đi được Yun và Poise, còn lại ba người đó. Ban đầu hắn không định cho Jess vào danh sách, nhưng mấy lần quan sát cô ta luôn nằm trong sự kiểm soát của một số người. Quả thật, hắn nghĩ giết một cô gái trẻ đẹp thế kia để lấy con chip thì... thật đáng tiếc!

Moon đã hết giá trị lợi dụng. Theo lẽ thông thường, khi đã hết date thì phải khử. Hắn là con quỷ theo chủ nghĩa cầu toàn nhưng lại không muốn giết cô gái này. Hắn có cha, nhưng cha không bao giờ quan tâm đến con cái, hắn sống chủ yếu bằng tình thương của anh trai,

hắn nhận thấy, cô gái ấy với người anh đó, có những nét tương đồng!

- Bạn sao vậy? - Hắn lại gần chỗ ngồi của Moon ra vẻ quan tâm.

- Không sao! Tâm trạng mình không tốt thôi - Moon nhìn hắn rồi thở dài, có rất nhiều điều muốn nói, hay là tìm một ai đó giãi bày, ví như cậu bạn này chẳng hạn,...

“Mình sắp đi mà không trở về...”, hay “Mình muốn thoát ra khỏi Devils...”

Moon chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, và dùng những từ ngữ nào. Đối với em, con người này rất đỗi bình thường, thậm chí còn nghĩ cậu ta không thể bảo vệ được bản thân mình thì làm sao có thể hiểu được những chuyện em sẽ nói, và dẫu có hiểu thì cũng chẳng thể giúp. Vậy nên thôi,... Em để cơ hội duy nhất của cuộc đời tuột mất,...

Thầy Be bước vào lớp, năm nay là khóa cuối sau gần 35 năm gán bó với mái trường nên thầy rất lưu luyến. Vẫn phong cách giảng dạy chậm rãi, hằng năm đã có nhiều học sinh thành đạt nhờ thầy. Thầy vẫn miệt mài với bài giảng, phía cuối lớp, cô học trò nhỏ mong ước được như vầy, được sống tới khi mà mái đầu đã bạc trắng,...

Em ngục xuống bàn, không khóc, chỉ là nằm im, không nghe, không thấy cuộc sống. Như chiếc lá lìa cành, như bông hoa héo khô, để hồn mình trải theo dòng sông chết... mặc kệ tất cả.

Tối qua em lại gặp ác mộng, rồi lại dùng thuốc ngủ nhưng lạm dụng thuốc nhiều rồi thành quen, cơ thể đã “miễn dịch”.

- Em bị làm sao vậy? - Thầy Be bước xuống cuối lớp cốc nhẹ vào đầu học sinh.

- Bạn ấy bị mệt! Nằm nghỉ chút sẽ đỡ thôi, thầy. - Yun lên tiếng. Cậu nghĩ em đã ngủ rồi.

- Vậy thì xuống phòng y tế để cô y tá cắt thuốc cho - Thầy ôn tồn.

- Em không sao! - Moon ngẩng đầu lên, hạnh phúc vì được quan tâm.

Ánh mắt ngấn nước, ánh lên những giọt lệ long lanh, nhưng rất buồn. Vì thế, thầy không hỏi thêm nữa. Moon cố gắng nghe nốt bài giảng, chẳng thấy thú vị gì cả vì hoàn toàn bế tắc.

...

Một ngày mới, Moon thức dậy với khóe môi tươi tắn, hôm nay là ngày cuối. Đi học sớm hơn ngày thường, em lượn một vòng xung quanh khu phố, tâm trạng lúc này chỉ là ảo giác.

Tới lớp, em lại ríu rít bên tai Yun, còn rất nhiều điều chưa biết về thế giới này, em sẽ cố gắng hỏi cho hết,... Moon cũng ra chỗ Wine nhắn nhủ vài lời đến cậu bạn. Ánh mắt trở nên hồn nhiên, trong sáng.

“Khùng! Con nhóc này đôi khi dở hơi, đôi khi làm người ta thương hại, rồi lại làm người ta ghét!”- Wine chưa từng suy nghĩ như thế vì từ trước tới giờ, hắn coi phụ nữ là thứ một món đồ chơi, sẵn sàng vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Hôm nay, Yun tiễn Moon về, như mọi lần, cậu chỉ tiễn qua ngã tư một đoạn.

- Về nhà mình không? - Moon đề nghị, chưa bao giờ cậu quan tâm em là ai thì phải.

- Hôm nay thì không được rồi, mình đi có chút việc,... với Luci! - Yun cười cười quen nói thật - Để mai nhá!

- Ừ! Thì ngày mai... - “Yun ngốc, làm gì còn ngày mai,...!”

Tới gần ngã rẽ, họ đi chậm lại, am thanh cất lên từ cửa hiệu bên đường giai điệu ảm đạm của bản nhạc không lời.

- Lại cười! Suốt ngày cười thế!? - Yun nói nhỏ, cậu không thích em cười chút nào cả, bởi không muốn một ai đó bị thế chỗ,...

- Chào nhé! - Moon không trả lời câu hỏi trên, nhoẻn miệng vì em rất quý cậu, vì muốn cám ơn, vì cậu là người rất tốt,... Hai từ “chào nhé” cất lên, không chỉ dành cho Yun, mà còn dành cho cả thế giới nơi em đang đứng đây...

- Ừ! Đi cẩn thận! - Yun rẽ trái vào tuyến đường khác, rộng và thênh thang.

Con đường đã qua chia ra làm hai ngả, lối em về... xa lắm, cậu có biết không?

“Bạn trai mà không biết nhà bạn gái mình ở đâu!”- Moon mỉm cười, nhìn cậu, tiếc một điều là, chưa thể giúp cậu điều gì.

Chợt Yun ngoái lại nhìn theo.

-...

Chính nụ cười ấy khiến cậu ngẩn ngơ. Bóng em khuất dần, cậu mãi mãi sẽ chẳng thể biết, Moon ở đâu?

Muộn mất rồi...



Chương 05: Giao dịch.

Đã rất lâu Moon trở lại nơi đây, ngày ấy, khung trời tuổi thơ khép lại bằng màu đen xám xịt...

Lệnh gặp Sếp lúc 8h, Moon lê từng bước chân nặng nề đi vào văn phòng của Arrow.

- Cộc cộc! - Theo phép lịch sự, nhân viên gõ cửa dù để mở.

- Vào đi! - Arrow bỏ kính, hắn cũng gập máy tính lại, dừng công việc.

- Moon, nhân viên của DEVILS.4 đợi lệnh ngài! - Moon cúi đầu, em khẽ cảm nhận thấy nhịp tim mình đập loạn trong sợ hãi.

- Được rồi! - Arrow muốn cô gái ngẩng mặt lên để nhìn mình. Phận bầy tôi tớ, sao có thể - Nhiệm vụ của cô, sẽ là lấy thông tin từ GREEN.

“Green???” - Moon thậm chí còn chưa nghe tới cái tên này.

- Green là tổ chức con tách ra từ DEVILS mẹ, chúng phản bội lại DEVILS và giành giật những mối làm ăn của chúng ta. Bọn nhãi ranh đó, chỉ mình cô đi là đủ - Arrow vẫn đang nhìn em.

- Dạ vâng,... thưa ngài! - Moon nói lí nhí, dẫu chúng có bé tí tẹo thì cũng chẳng thể hoàn thành được nhiệm vụ đợt này, vì sao ư, vì em chưa từng làm bao giờ. Nhưng ai dám chống lại ý cấp trên!?

- Tốt! - Arrow không thích không gian xa lạ này - Còn vũ khí! Cô chưa đủ 18 phải không?

- Vâng, chưa ạ! - Moon đã từng được học cách cầm súng khi đi tập huấn, chắc lần này em sẽ chỉ được sử dụng súng lục.

- Rất tiếc! Như vậy là chưa đủ tuổi - Arrow không định ban cho kẻ dưới thứ vũ khí nào cả.

-?! - Moon không dám hướng mắt vào gương mặt lạnh lùng, nhưng qua phản chiếu của chiếc bàn kính Arrow hiện lên những nét độc đoán đáng gờm.

- Được rồi cho cô đi - Hắn tiếp tục công việc.

- Chào Sếp! - Moon cúi đầu rồi ra về.

Hình như, hắn quên chưa nói điều gì đó rất quan trọng.

Moon ra khỏi cửa phòng theo sự căng thẳng dâng tràn, ngay cả việc bản thân phải thi hành nhiệm vụ theo cách nào cũng chưa hình dung ra. Moon đi chầm chậm hồi tưởng về hai chữ “tuổi thơ”, ở lứa tuổi mà bao đứa trẻ được ăn no ngủ ấm, em phải nhốt mình trong căn nhà kho ẩm thấp, là ngôi nhà này đây, em đẩy cửa bước vào. Đồ đạc bên trong vẫn y nguyên, không hề bị thay đổi hay dịch chuyển, đây rồi, em đã lấy chiếc máy tính cũ từ cái thùng đặt ở góc trái để học lập trình...

Căn phòng không hề có bụi, chắc là do cửa đóng kín. Em ngồi thu luc xuống một khe trống, tay đan vào nhau. Ngày ấy, nơi nằm ngủ nhỏ bé bằng chỗ đang ngồi đây thôi, nếu là bây giờ, em đủ khả năng để thu dọn số đồ đạc này, nhưng hồi ấy, còn bé quá... ngủ thiếp lúc nào không hay, Moon đang mơ về một mái ấm,...

Bất giác tỉnh giấc, quên mất mình còn phải đi gặp tử thần, không Sếp sẽ đánh em đấy. Hì, em chết rồi mà Sếp còn hành được sao? Moon bước ra cửa, một phản xạ mà dẫu thoát khỏi đây lâu lắm rồi vẫn luôn thực hiện, là đứng sau cánh cửa rồi mới mở. Thứ dung dịch ấy nhỡ đâu lại rơi vào đầu...

Em đi, từng bước, muốn níu kéo thời gian, em muốn thăm người bạn nhỏ mèo Mun nhưng làm gì còn thời gian nữa, có khi chỗ đất ấy cỏ dại đã mọc cao ngang người,...

Đây rồi, hành lang ngày trước em chơi Sếp Arrow trông thấy và gọi lại, nếu không có lần xuất hiện ấy chắc em đã không đau khổ biết nhường nào. Ước gì em đã không đặt chân vào nhưng giờ, thật trùng hợp, chính tại bậc tam cấp, em gặp anh.

- ANH! - Moon thốt lên khi một người đàn ông vừa đi ngang qua. Cảm giác rất đỗi quen thuộc, ấm áp, gần gũi. Moon quay người lại, là giác quan thứ sáu...

Người đó không hề phản ứng.

Chưa bao giờ em có cảm giác này, mãnh liệt, một thứ tình cảm mà lâu nay mỏi mòn tìm kiếm, chính là anh trai. Người đó vẫn bước đi, vô tình,...

- Anh! Em là Moon đây, em gái anh đây! - Moon nói trong nước mắt và niềm vui khôn xiết. Lâu lắm rồi không từng khóc, sao giờ nhìn thấy anh lại thế, em đã tự nhủ phải cười thật tươi khi gặp anh mình cơ mà.

- Cô nhận nhầm người rồi! - chàng trai không quay lại, âm thanh phát ra lạnh nhạt.

- Quay lại nhìn em đi anh! - Moon tin nếu đã là anh em ruột, nhất định phải có điểm chung. Anh tàn nhẫn lắm. Anh thậm chí còn lờ đi câu nói của em.

- Mes à! Anh là Mes phải không?

-... - Chàng trai không nói gì.

- Nhìn em đi, anh ! - Moon gào lên, tiếng nấc nghẹn ngào. Em tin vào linh cảm, tin vào anh.

- ...

- Anh không biết sao? Moon là em gái của anh Mes đó! - Giọng Moon lạc hẳn, vì sợ, đột nhiên, em sợ bị linh cảm đánh lừa.

- Em... em... sắp phải chết rồi! Thật đó anh! - Moon hy vọng anh trai sẽ quay lại - Anh... anh là anh của em mà! - Moon cố gắng chạy tới ôm lấy người thanh niên, nhưng anh ta vẫn cất bước đi.

Thế rồi anh dừng lại. Moon đứng ngay sau, em muốn được cánh tay anh dang ra để ôm chầm lấy...

- EM GÁI TÔI CHẾT! - Anh cũng đau lắm chứ, anh sao lại không biết em, em là em gái bé bỏng của anh, ngoài em ra còn ai khác chứ, nhưng, anh đâu được phép...

- Em còn sống đây mà! Mẹ đã che chở cho em, tên sát thủ đã để em sống, Arrow đã cho em được sống mà! - Moon vẫn đang cố gào thật to để cho cả người bị suy giảm chức năng thính giác cũng phải nghe thấy.

- TÔI KHÔNG QUAN TÂM! - “Em gái à, em to gan lắm, em dám gọi Sếp như thế à?”, Mes tránh để em nhìn thấy đôi mắt mình, anh sợ sẽ không đủ độc ác, sợ sẽ ôm người em gái này vào lòng mất.

- Nghe này anh, hãy xét nghiệm máu, đúng rồi, hoặc chỉ cần một sợi tóc của anh và em là đủ - Moon vẫn đủ tỉnh táo.

- KỂ CẢ TRÙNG THÌ SAO? LOẠI HẠ ĐẲNG NHƯ CÔ MÀ ĐỦ TƯ CÁCH LÀM EM TÔI À!?

- Anh nói gì vậy? - Mặt Moon tái nhợt, mỗi câu anh nói, thật vô tình, từng câu chữ như đẩy thêm sức nặng vào cái búa, rồi chính anh đập thẳng vào tim em, khiến nó tan thành thừng mảnh vụn nhỏ.

- MOON? CÁI TÊN NÀY TÔI CHƯA TỪNG NGHE... VÀ CŨNG KHÔNG MUỐN NGHE LẠI LẦN HAI, CÚT NGAY TRƯỚC KHI TÔI NỔ SÚNG! - Anh đang cố đe dọa em đấy.



- Anh làm đi, em không tin, anh không thể làm thế với em được. Mà đằng nào em cũng sắp chết rồi, cứ làm những gì mà anh muốn! - Có lẽ khi biết em gái sắp chết, anh sẽ rút lại những lời nói đó.

Với bất kì ai, một lần làm em đau đớn là quá đủ, rồi sau này có đối đãi tốt thế nào chăng nữa, em cũng mặc. Nhưng anh thì khác, em sống để đợi anh, ngày quay ngày em chịu mọi tủi nhục chỉ để một lần được cất lên tiếng “Anh”, mà nếu anh có bóp nghẹt tim can mình thì chỉ cần anh mỉm cười, em sẽ bỏ qua tất. Anh có biết anh quan trọng với em thế nào không?

- LẰNG NHẰNG - Rồi Mes đi, bỏ lại mình em,... anh sao có thể để máu mủ của mình chết được chứ.

- Anh à!... - Nước mắt Moon lã chã, lần đầu tiên nước mắt ứa ra nhiều đến thế.

- Vì sao chứ? Sao không nhận em? - Moon gào lên trong vô vọng, chẳng ai còn nghe thấy em đâu,...

“Anh chắc chắn là anh trai của em mà!”

Cuộc đời là vậy, ta càng mong chờ một điều gì đó, rồi cứ hy vọng, nhưng thực tế trả về con số không tròn trĩnh.

Moon ngượng dậy, lau khô nước mắt, và bước đi thực hiện nhiệm vụ ngay lập tức. Qua thang máy, chiếc kế bên là Ken, hắn nhìn thấy em đang khóc,... Ngày trước, hắn có làm gì cũng không thể khiến đôi mắt kia sưng húp híp ra thế kia. Hắn cũng muốn có một người em!

z

- Mẹ à! Bao giờ em con trào đời? - Mes nghé mình vào bụng

mẹ. Cậu cảm nhận từng nhịp đập hạnh phúc cùng niềm hãnh diện khi sắp được làm anh.

- Con à! Thiên thần bé nhỏ sẽ chào đời vào mùa đông! - Bà mẹ trẻ vuốt ve mái tóc của con trai mình.

- Ứ ừ! Mẹ bắt em đến chơi với con sớm đi! - Mes làm nũng.

- Em con giờ còn phải ngủ để còn có sức mà chơi với con chứ! - Cô Hanmony mỉm cười xoa đầu cậu bé.

- Thế em con tên là gì hả mẹ? - Mes rất thích được nói chuyện về em bé.

- Tên là Moon!

- Sao lại là Moon? Tên em cũng có chữ M giống con! Hihi - Mes cười hạnh phúc, một nụ cười tràn đầy tình yêu thương.

- Vì mẹ muốn hai anh em con phải đùm bọc và che chở lẫn nhau! - Nụ cười của cô cũng thánh thiện như đứa trẻ vậy.

Cậu bé chạy đến bên cha và kể chuyện về em. Gia đình cậu đã có lúc rất hạnh phúc thế rồi một ngày khoảng cách giữa cha mẹ cậu xa mãi xa...

Hanmony là tình báo của tổ chức WHITE cài vào làm điệp viên cho DEVILS ngay từ khi 17 tuổi. Công việc ở DEVILS vốn không dễ dàng đối với một cô gái còn quá trẻ, nhưng cô luôn mỉm cười trước cuộc sống, dần dần cô quen với Monster. Hai người kết hôn sau đó, Mes được ra đời trong nỗi niềm thầm kín của bà mẹ trẻ. Đứa con là minh chứng cho sự “trung thành tuyệt đối” của Hanmony với tập đoàn. Theo góc nhìn chiến lược, ta có thể hiểu Mes là một quân cờ mà WHITE muốn mượn thế để đẩy uy tín của Hanmony lên đối với DEVILS.

Còn đứa con thứ hai - Moon - bà mẹ trẻ đã phải hy sinh đứa con đầu lòng, cô không muốn đứa con bé bỏng của mình cũng phải trở thành một điệp viên của DEVILS theo cha nó. Cô muốn con gái giống như bao đứa trẻ khác, được cắp sách tới trường và thực hiên ước mơ của riêng nó,...

Thế rồi khi bé Moon được chào đời, Mes lại không được gặp em! Cha đã để lại mẹ con em, và bắt anh đi cùng ông.

- Sao cha không cho con gặp mẹ và em? - Mes nằng nặc không chịu.

- Con bé đó không chung huyết thống với ta, không phải con ta - Mắt ông ta long lên nhìn đứa con trai. Và Mes đành phải ng

<<1 ... 910111213 ... 19>>
Đánh giá bài viết :
(like - dislike)
vote
/ - phiếu
HomeĐang Xem: 1
/
Link:
BBcode:
Cùng Chuyên Mục :
Tags Cloud
11757969Visit