Insane
Trang Chủ|Me Hài Ola|Avatar|Njnja School|Army|Kpah|Hack Ngọc Rồng|Hiệp Sĩ Online|Game Android, IPhone|Game Java
/ Trang chủ » Chuyên mục » Truyện Hay Thư Giãn

↓↓Đọc Truyện Teen Tiểu Thư Capuccino

» Nội dung :
n chứ nhỉ!

Tổng cộng ở đây có 5 cái lều chụm ddaaufvafo nhau thành hình tròn, để chừa ra 1 khoảng trống rộng ở giữa, buổi tối sẽ đốt lửa trại ở đó. Lều tổ tôi có vẻ “rực rỡ” nhất chỗ này thì phải. Lều tổ 1 màu xanh dương, trang trí quá đươn giản với mấy quả bóng. Lều tổ 2 màu trắng, nhưng chúng nó dùng bút nước vẽ bức tranh lên đó, trông cũng sặc sỡ đấy, nhưng mà không “chóe” bằng tổ tôi. Lều tổ 4 màu tím nhạt, á á, “đú” tổ tôi lấy dây leo trang trí kìa, ghét thế! Cuối cùng là cái lều nhỏ của cô Trang, màu hồng đơn giản và không trang trí gì cả, cô là giám khảo rồi mà.

- “Hoài An.”

- “Gì thế?”

- “Tớ… Cậu có thể cùng tớ… đi vệ sinh được không?... Chỗ này là rừng, tớ sợ đi một mình lắm.”

- “Nhưng mà tớ…”

- Cậu thấy đấy các bạn khác đều đang bận, thấy cậu rảnh rỗi nên tớ mới rủ. Đi mà… tớ sắp… sắp không nhịn được nữa rồi!”

- “Ừ, đi.”

Vậy là tôi dẫn Kim Chi đi tìm một bụi cây xa chỗ cắm trại để giải quyết “việc lớn”. Thực ra tôi không muốn đi tí nào, vì Kim Chi là antifan của tôi mà. Ban đầu tôi nghĩ Chi định bày trò gì đấy để chơi tôi, nhưng mà thực sự nếu là tôi, trong tình huống này tôi cũng chẳng dám đi một mình, với cả mọi người đều bận việc dựng lều thật, có mỗi tôi là ăn không ngồi rồi, thôi thì “làm phước” vậy. Nhìn Chi cũng có vẻ “gấp” lắm rồi.

Đi một đoạn khá xa, tôi chúng tôi chọn một bụi rậm để Chi “hành sự”. Lạ thật, sao cậu ấy “giải quyết” lâu thế nhỉ? 5 phút rồi đấy, mãi chẳng thấy ra.

Tôi có cảm giác bất an. Chẳng lẽ… chẳng lẽ… Chi… cậu ấy… bị táo bón??? Không ổn rồi!

- “Chi ơi.”

Not reply

- “Chi. Cậu ổn chứ?”

Not reply

Gọi mãi không có tiếng trả lời, tôi hơi sợ. Nỗi bất an tiếp tục xô đến, nghi vấn của tôi bắt đầu chuyển hướng: Không lẽ Chi bị tiêu chảy? Đi ngoài nhiều quá => mất nước => ngất => không trả lời???

Nghĩ đoạn, tôi toát mồ hôi, vạch đám lá ra tìm Chi.

- “Chi! Cậu không sao chứ?”

0__o

Ớ. Đâu rồi? Không thấy Chi ở đây. Ngay cả một chút dấu vết của “sản phẩm” cũng không có luôn. Rốt cục là thế nào?

Huy động toàn bộ chất xám, tôi vắt óc suy luận những sự việc vừa xảy ra. Sau 15 phút 20 giây vắt kiệt chất xám, tôi đùng đùng tức giận và phẫn nộ vô cùng vì… chẳng nghĩ ra cái gì! ==”

Và tôi quyết định… nghĩ tiếp.

Cau mày, nhăn trán, vò đầu, bứt tai. Giọt chất xám còn lại trong đầu tôi cũng bị phân hủy. Và cuối cùng…

“Choang!”

Ơ rê ca ra rồi ra rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lần này tôi tức giận thật sự. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chi, sao có thể…

Hoang mang quá, thật khó lường mà. Không biết bọn khỉ hôi hay thổ dân đã bắt cóc Chi đi đâu rồi. Tôi thề nếu tìm ra bọn chúng, tôi sẽ xé xác chúng ra, cho chúng biết cơn giận của Hoài An này đáng sợ như thế nào!

Việc quan trọng bây giờ là phải tìm ra bằng được hang ổ của chúng, giải cứu Kim Chi.

Vậy là tôi mang trên vai sứ mệnh “trừ yêu diệt quái, giải cứu thần dân”, vạch từng nhành cây cọng lá, quyết tìm xông pha sào huyệt địch.

*****

“Ọc ọc…”

Mấy tiếng đồng hồ đi lòng vòng trong rừng, dạ dày tôi lại thiếu nhiên liệu rồi. Lúc nãy đi cùng Chi lại không mang theo balo vì nghĩ chỉ đi một lúc thôi. Bây giờ biết nhét cái gì vào bụng cho nó đỡ kêu T^T

Trời bắt đầu xẩm tối, những tia nắng cuối cùng cũng le lói tắt, khí lạnh ùa về. Tôi ngồi co ro bên 1 gốc cây, thầm rủa cho lũ muỗi tiệt chủng hết đi. Chúng đốt chân tay tôi nổi cục hết lên, ngứa dã man >”< Hix, loanh quanh đi “giải cứu” người ta, cuối cùng mình cũng lạc luôn, nản!

Rút điện thoại ra gọi, chẳng có vạch sóng nào cả, ở đây toàn cây là cây. Thế bây giờ về kiểu gì?

“Oác oác…”

Sợ quá. Rùng rợn quá. Tôi nghe có tiếng quạ kêu thì phải. Trong đầu tôi hiện lên cảnh mấy con hổ, báo, gấu, sư tử, diều hâu, khủng long bạo chúa đánh nhau tranh giành miếng mồi ngon (là tôi). Ghê rợn quá. Mặn quá. Nước mắt tôi lại rơi rồi, tôi không muốn ở đây một mình đâu. Ba ơi, mẹ ơi, con muốn về nhà cơ!!! Oaaaaaaaaa hu hu hu hu h u hu hu hu… TT0TT

“Roạt roạt”

=”=

:|

Có tiếng động. Nhanh thật, mãnh thú đã đánh hơi ra mình rồi cơ à? Trong bóng tối nhập nhèm nước mũi, tôi thấy một bóng đen đang tiến lại gần mình, trên tay cầm con dao sáng quắc. Bóng cây nghiêng ngả ẩn hiện cùng những âm thanh gầm rú của rừng già khiến tóc gáy tôi đồng loạt dựng đứng, chân tay bủn rủn. Trong tình thế nguy cấp, lí trí mách bảo tôi phải chạy, chạy thật nhanh, thoát khỏi nơi này!

- “Maaaaaaaaaaa… Cứu với! Cứu với! Ma! Ma!!!.....”

Cố sống cố chết, tôi dồn hết chút sức lực còn lại dồn vào đôi chân, chạy thẳng, dù không biết đang chạy đi đâu. Cậy trong rừng chìa ra những cành khô ráp làm tay chân, quần áo tôi bị cào xước tứ tung, nước mắt nước mũi tèm nhèm khiến tôi không nhìn rõ đường nữa, chỉ biết cắm đầu mà chạy, mặc cho da thịt liên tục bị cây cối xung quanh làm cho đau rát.

“Hấp”

- “Aaaaaaaaaa….. Thả ta ra! Mẹ ơi cứu con! Ba ơi!! U u hu hu hu hu ….”

Khốn thật. Tôi bị con ma kia tóm rồi. Cố gắng dãy dụa nhưng với chút sức tàn hiện giờ thì không thể. Cổ tay tôi bị con ma tóm chặt nhức đến tận xương.

- “Đứng im cho tôi!”

- “Không đứng! Không đứng! Tha ta ra!!”

- “Tôi giống ma lắm hả? =”= “

Con ma này thế mà ngu! Ma không giống ma thì giống cái gì?

Rồi, “con ma” rẽ lối, lôi xènh xệch tôi đi, bàn tay “nó” sao mà… ấm quá! Giờ tôi không còn chút sức lực nào để thoát nữa rồi, thôi thì mặc cho số phận. Mẹ, con sắp gặp mẹ rồi. Ba, xin lỗi ba, sống một mình ba đừng buồn nha! T__T

Đến một cái cây lớn, “con ma” dúi tôi ngồi xuống. Lúc này trời đã tói hẳn, trăng đã lên cao, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng tinh khiết trải khắp khu rừng. Nhờ vậy, tôi được dịp nhìn rõ mặt kẻ thù trươc lúc lâm trung… A. Sao “con ma” này trông… quen quen ==”

Cái miệng cong bướng bỉnh, mũi cao, mắt đên dài, đôi lông mày ngỗ nghịch, và… chỏm tóc dựng ngược khó ưa! Đây là…

- “CÁ SẤU???”

- “Đồ não phẳng. Hóa ra nãy giờ đi theo tôi vẫn không biết tôi là ai hả?==”

- “Có thật là cậu không đấy?”

- “Không tôi thì ai nữa? Cậu ngứa mồm à? Hỏi lắm thế?”

- “Aaaaa.. oaaaa… u u u hu hu hu hu…..”

Là cá sấu! Là người! Không phải ma! Tôi được cứu rồi!!! Xúc động quá, tôi vồ lấy cá sấu mà ôm, lau hết đống nước mũi lên áo hắn ướt nhẹp. Sung sướng quá ^v^

Người cá sấu cứng đơ lại, không phản ứng. Tôi chợt nhận ra hành động quá lố của mình và rút quân. Chờ đã, cái này…

- “Sao… sao cậu lại ở đây? Sao cậu muốn giết tôi”

Tôi bỗng nhớ ra con dao lúc nãy và sợ hãi nhảy bắn ra xa cá sấu.

- “o__0 Tôi muốn giết cậu bao giờ? Cậu bị hoang tưởng à?”

- “Thế sao cậu cầm dao làm gì?

- “Đi rừng phải cầm dao chứ. Nhỡ gặp rắn hay bị cành cây chắn đường còn có cái mà chém. Với cả đèn tôi hết pin rồi, lấy con dao hắt ánh sáng từ trên xuống để nhìn đường thôi mà.”

- “À… ra thế. Làm tôi swoj chết khiếp!”

- “Ăn đi này.”

Cá sấu lôi từ trong balo ra hộp bánh su kem với hai hộp milo. Mắt tôi sáng lên như bắt được vàng, một tay nhét bánh vào mồm nhai nhồm nhoàm, 1 tay cầm hộp sữa mút chùn chụt.

- “Cậu không ăn à?”

- “Cho cậu hết đáy.”

- “Hê hê tốt quá đang đói.”

Sao tự dưng tốt thế nhỉ?

Cá sấu lại lục balo, lấy ra một hộp vuông to to. Món gì nữa? Có vẻ nhiều đồ ăn nhỉ ^o^

- “Aaaaaaa…..”

Hóa ra là hộp thuốc, cá sấu lấy ra để sát trùng và dán băng cho mấy vết thương trên người tôi. Đau quá. Lại được cả mấy cục muỗi đốt ngứa kinh khủng làm tôi khó chịu chẳng kém.

- “Đừng có gãi.”

Cá sấu gạt phăng tay tôi ra. Đưa một ngón tay lên miệng làm gì đấy, rồi bôi bôi vào nốt muỗi đốt ở chân tôi.

Nhầy nhầy ướt ướt, tôi kinh tởm nhìn thứ dung dịch trắng trắng ở chân mình. Chính xác là cá sấu đã bôi nước bọt cậu ta vào chân tôi.

- “Bẩn quá! Cậu làm cái trò già đấy???”

- “Im đi, cậu không biết gì cả. Nước bọt sẽ làm nốt muỗi đốt hết ngứa và tịt nhanh hơn. Không ai dạy cậu điều này à? À mà hôm nay không chịu ngồi yên một chỗ, cứ chạy lăng xăng đi đâu thế? Cậu có biết cả lớp cuống cuồng đi tìm cậu không?!!”

Sao tức giận với tôi? Tôi bị lạc mà.

Rồi tôi ngồi kể hết vụ việc từ sáng đến giờ cho cá sấu nghe, để hắn biết được tầm nghiêm trọng của tình hình.

- “Ài, đồ não phẳng. Lần sau nó bảo gì, đừng có nghe, nhớ chưa!”

- “Thế sao tôi phải nghe cậu?”

- “Đến thế này rồi mà cậu còn không biết mình bị chơi sao?”

- “Kệ cậu, tôi không biết đấy. Tôi mệt rồi, đưa tôi về trại đi.”

- “Lúc nãy đuổi theo cậu, không để ý, tôi cũng… bị lạc luôn rồi.”

- “Hả? Thế… thế…”

- “Tối nay phải ngủ ở đây thôi, trời tối quá, lại không có đèn, đi linh tinh lạc sâu hơn thì khổ.”

Nói rồi cá sấu kéo đầu tôi vào ngực.

- “Ngủ đi.”

- “Bỏ ra ><”

Mặc cho tôi dãy dụa, hắn vẫn ghì chặt, không chiu buông tay ra. Tay hắn có phải làm bằng thịt không, sao cứng thế?!!

Nản, tôi nhắm tịt mắt, ngủ luôn. Trong lúc mê man, tôi vẫn ý thức được có người khoác áo lên vai tôi, ôm tôi vào lòng. Có mùi thơm nhè nhẹ nhưng vẫn đậm chất nam tính. Tôi khá ngạc nhiên vì một con người mang tính cách ngông cuồng như cá sấu, đáng ra phải thích những loại hương thơm mạnh, sốc, không ngờ hắn lại thích cái thứ mùi nhẹ nhàng dễ chịu này.

À mà lạ lắm nhá, dạo này cá sấu có những biểu hiện không bình thường tí nào, tự dưng đối với tôi tốt hẳn lên. Không hiểu hắn nghĩ ra trò gì để hành tôi rồi, phải đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi. Đừng tưởng người đeo bộ mặt thiên thần vào thì không ai nhận ra ngươi là thiên quỷ nhé. Chờ xem, ta sẽ làm cho ngươi phải hiện nguyên hình!Cảm giác ấm áp cùng hương thơm nhè nhẹ làm tôi vứt bay mọi cảnh giác, ngủ tít thò lò. Lúc mở mắt ra thì đã thấy mình nằm trong cái lều màu vàng.

- “Hoài An! Dậy rồi hả? Hôm qua mọi người lo cho mày lắm đấy.”

- “Ừ lo chết đi được. Mày nghịch quá, cứ thích chạy lăng xăng cơ.”

- “Thôi về đây là tốt rồi.”

- ……………………………..

Vừa mở mắt đã thấy mấy con gấu trúc Bảo Linh, Trang, Thu, Hà Anh, Quỳnh xúm lại. Sau đó là tổ 3 của tôi. Huy ngồi cạnh tôi, không nói gì cả, chỉ mỉm cười.

- “An! An dậy rồi hả? Trời! Xem này. Lần sau đừng có chạy linh tinh nữa nhá! Muốn đi đâu thì bảo tớ, tớ dẫn đi. Nhớ chưa?!!”

Đầu vàng từ ngoài nhảy vào xổ một tràng làm tôi tỉnh cả ngủ. Hai mắt thâm quầng của cậu ta. Có vẻ như thức cả đêm rồi. Tội nghiệp. Tự nhiên tôi thấy mình có lỗi quá. Mặc dù tôi có gây ra lỗi gì đâu? :(

- “A đúng rồi, sao tôi về được đây?”

- “Sáng sớm nay thấy Hoàng Minh bế cậu từ phía kia về, mang vào trong này. Lúc đấy cậu vẫn ngủ say lắm.” – Đầu vàng kể, giọng phụng phịu. Ấy chết ấy chết, lại đắc tội rồi, đầu vàng mà ghen lên không biết sẽ thế nào, lần sau phải tránh xa “phu nhân” của hắn mới được. May hồi nãy mình chưa bị “xử”.

- “An sướng nha. Được hot boy tự tay bế về. Ghen tị quá đuy!!”

- “Ờm, Hoàng Minh chưa bao giờ làm thế cả.”

- “Hoài An. Cô gọi.”

Á, giọng của Kim Chi. Cậu ấy về từ lúc nào thế?

- “Chi. Hôm quá cậu không sao chứ? Cậu gặp thổ dân hay khỉ đột? Sao cậu về được đây? Chi! Chi!!”

O___o

Tôi bị ăn quả bơ. Chi không trả lơi, chỉ liếc qua tôi một cái rôi nhếch mép cười. Tôi sợ điệu cười này cực.

Lạ quá. Chuyện gì đây?

*****

- “Thưa cô không phải thế đâu ạ.”

- “Em đừng chối nữa. Chi đã kể hết cho cô rồi. Em nghe này, cô không cấm các em yêu sớm, nhưng cũng phải có chừng mực thôi. Em biết Minh thích Chi phải không? Vậy sao em lại bày trò hại Chi? May mà hôm qua bạn ấy vẫn về được.” – Không để tôi kịp nói câu nào, cô Trang nói một mạch làm tôi choáng hết cỡ. Chi thật kinh khủng! Sao có thể nói dối trắng trợn thế chứ?

- “Nhưng thưa cô, cô không thể nghe một chiều như thế được, cô phải nghe em giải thích nữa chứ.”

- “Thôi khỏi giải thích. Em có một tuần để tự chứng minh cho mình. Nếu không thể, coi như lần này em sai và phải viết kiểm điểm, mời phụ huynh về hành động của mình. Oke?”

Bất công quá! Tại sao Chi được giải thích còn tôi lại phải tự chứng minh cho mình. Trong chuyện này rõ ràng cô thiên vị.

Mặt tôi thiểu não hết cỡ.

Vừa bước ra ngoài lều của cô đã thấy mọi người tản ra, rì rầm. Chắc nãy giờ đứng ngoài nghe hết chuyện của tôi rồi. Khinh khỉnh có, tội nghiệp có, hứng thú có, vô cảm có,… Mọi ánh mắt với đủ sắc thái bắn về phía tôi.

- “Chi, sao cậu lại làm thế? Sao cậu dám?” – không quan tâm tới những người xung quanh, tôi hướng Chi mà hỏi.

- “A, sợ quá. Cậu đang đe dọa tớ à? Chỉ vì tớ nói ra sự thật mà cậu nổi cáu với tớ? Vậy thì cho tớ xin lỗi nhé.”

- “Rốt cục là cậu muốn gì? Tôi đã làm gì cậu?”

- “Đi thôi. Không cần phải nói chuyện tử tế với loại người này.” – Cá sấu từ đâu ló mặt ra kéo tay tôi đi chỗ khác làm Kim Chi tức nổ mắt.

*****

- “Cướp! Cướp!”

Tiếng la thất thanh từ phía không xa lắm vọng lại. Một toán người chạy hết tốc lực về phía này, hình như họ thi maraton. Oa oa, dẫn đầu là một chàng đẹp trai vô hạn, nhưng mặt mày dữ tợn đang cầm một chiếc túi hiệu LV chạy lại. Bám sát anh ta là khoảng 6, 7 thanh niên đang hừng hực khí thế chạy nước rút, miệng không ngừng kêu gào anh chàng đẹp trai đứng lại. Khôn thế, đứng lại để các anh giật mất giải à? Còn phía sau cùng là một nữ vận động viên có vẻ rất đuối sức rồi, nhưng vẫn cố hớt hải chạy theo sau, mong nhận được cái giải khuyến khích.

Mà thôi, đằng nào chả biết là anh đẹp trai kia về nhất, đứng đây chờ xem người ta trao giải thì tôi muộn học mất. Tôi là thế đấy, một con người ấm áp, biết quan tâm đến những người xung quanh, đến mức quên cả việc của mình.

Vậy là vứt hộp sữa cappuccino đi, tôi đạp xe nhanh về phía trước. Thật không may, tôi chợt nhớ ra mình để quên bản báo cáo thu hoạch ở nhà, lại phải lóc cóc quay xe đạp ngược lại. Đang có đà thì đâm cái “ruỳnh” vào anh đẹp trai hồi nãy, làm anh ngã lăn đùng ra, bay cả cái túi xách vào người tôi. Chết thật, khéo tôi làm anh ấy mất giải thì chết. Nghĩ đoạn, tôi vội xuống xe nhặt cái túi lên và đinh đỡ anh ấy dậy thì toán người kia chạy xô đến.

- “Bắt được mày rồi thằng khốn.”

- “Mau gọi 113”

- “Cho cô cảm ơn nhé cháu gái, cháu dũng cảm quá!”

Cái cô định giật giải khuyến khích bước đến cầm cái túi trên tay tôi và cảm ơn, còn mấy người bám sát anh đẹp trai thì vây lại và túm chặt người anh ấy. Là… là thế nào? Tôi chẳng hiểu gì cả. ___ Mà không, hình như là tôi hiểu! Xét theo ngữ cảnh thì có vẻ như anh đẹp trai kia là… cướp thì phải. ==” Anh ta đã cướp chiếc túi hàng hiệu của cô kia, sau đó bị cô kia và người dân quanh đây đuổi thao. Đúng rồi, lúc nãy tôi nghe có tiếng hô cướp mà. Trời, thế mà tôi còn định giúp anh ta đứng dây tiếp tục “giật giải” ==”

Chết. Còn 3 phút nữa là đóng cổng rồi!

-----

- “Vào rồi kìa”

- “Ừ.”

- “Nhìn mặt hiền hiền thế mà ghê.”
- ……………………………………………..

Vừa bước vào lớp, mấy chục con mắt đã xoáy vào tôi dò xét, bình phẩm. Mệt thật. Sau hôm đi cắm trại về, mọi thứ đã lặng xuống rồi, sao hôm nay lại tiếp tục? Tôi lại làm sai điều gì à?”

Tôi vừa ngồi xuống ghế thì cô chủ nhiệm bước vào.

- “Chi, sao em lại khóc?”

Chi khóc á? Sao mà… tôi lại có dự cảm không lành thế này?

- “Dạ… không có gì đâu cô.”

- “Cứ nói đi.”

- “Dạ. Hôm nay là ngày em trực nhật lớp nên đến sớm. Tới lớp, em mang khăn lau bảng đi giặt, đến khi vào thì thấy như thế thế này ạ.”

Cô Trang bước xuống nhìn vào cái đống trên bàn mà Chi chỉ. Ôi, cái bàn thì bị vẽ bậy tùm lum bút màu, bút xóa, bút bi,… balo và sách vở bị bới tung, rách nát.

- “Ai đã làm chuyện này? Mau đứng lên nhận còn được khoan hồng.”

- “Thưa cô” – Phương Hoa đứng dậy – “ Lúc sáng em đến lớp cùng Chi, bọn em có nhặt được cái này ở chân bàn của Chi ạ.”

Hoa đưa cái móc khóa hình gấu teddy cho cô. Cái móc này, hình như…

- “Ơ, Hoài An, cái móc này là của cậu mà. Tớ thấy cậu hay móc nó vào chìa khóa xe đạp.”

- “Hoài An á?”

- “Lại là nó hả?”

- “Con này kinh khủng thật.”

- ……………

- “Cả lớp trật tự. Hoài An, mời em giải thích.”

- “Em… không phải. Cái móc đó đúng là của em, nhưng em cũng không biết tại sao nó lại ở đó. Chuyện của bạn Chi không phải em làm, cô.”

- “Tuyệt đối Hoài An không làm thế đâu cô!!” – Đầu vàng bật dậy nói to.

- “Vâng vâng, không phải An làm đâu ạ. Em thề!”

- “Phải điều tra kĩ đã chứ cô.”

- “Em cũng nghĩ không đơn giản vậy đâu.”
……………

Sau khi đầu vàng đứng dậy lên tiếng, hàng loạt lời bênh vực từ hội bạn của tôi, từ Huy, Sơn đứng lên.

Tôi bất giác quay sang phải mình, không hiểu đang mong chờ điều gì.

Cá sấu vẫn ngồi im không lên tiếng. Ừ quên, hắn là kẻ thù truyền kiếp của tôi mà. Tôi bị thế này, hắn không đổ thêm dầu vào lửa là may, chứ lại còn chờ hắn bênh tôi á, có mà điên!!

Cá sấu im lặng, nhưng tôi để ý hắn đang hướng ánh mắt tới Chi, ánh mắt khinh khỉnh và sắc lạnh khiến người “bị ngắm” phải nổi da gà, quay đi hướng khác. (Ghê quá)

- Các em ngồi xuống hết đi. Bằng chứng rành rành thế này còn cãi gì nữa. Hoài An, về viết kiểm điểm cho cô. Cả lớp vào bài mới.”

Lại kiểm điểm. Ức quá >”<

*****

{Cantin trường THPT Đống Đa}

“RẦM!!”

- “Rõ ràng vụ lúc nãy là hai con kia bày ra mà, bọn cáo già!” – Bảo Linh tức tối đập bàn loạn xạ.

- “Không hiểu tao làm gì mà nó ghét tao thế. Tao để ý thấy Chi ghét tao từ lúc tao mới vào lớp cơ.”

- “Á, hóa ra mày không biết hả? Kim Chi kết Hoàng Minh nổ bát đĩa, chỗ của mày đang ngồi là chỗ nó hồi trước. Chẳng hiểu sao lúc mày vào lớp nó bị Minh đuổi xuống. Ghế đó trống nên cô mới xếp mày ngồi đó. Thế là từ đấy “con bé” ghét mày.” – Vừa giải thích, Thu Trang vừa nhẹ nhàng nâng cốc nước cam lên hút, duyên dáng hết cỡ, làm bao nhiêu boy xung quanh phải xịt máu mũi.

- “Vụ này, cả vụ cắm trại nữa, cô Trang đều thiên vị Kim Chi. T
<<1 ... 678910 ... 30>>
Đánh giá: like | dislike
vote
Tên bài: Đọc Truyện Teen Tiểu Thư Capuccino
Chuyên mục: Truyện Hay Thư Giãn
Lượt xem:
Link:
Tag:
Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:





Từ Khóa:

Đọc Truyện Teen Tiểu Thư Capuccino

Đọc Truyện Teen Tiểu Thư Capuccino

ADS - NHÀ TÀI TRỢ
Cùng Chuyên Mục
Đọc Truyện Teen Đại Tỷ Đi Học
Đọc Truyện Teen Nhật Ký Hoàng Tử
Đọc Truyện Teen Cô Dâu Không Nên Là Em
Đọc Truyện Teen Tiểu Thư Capuccino
Truyện - Ai bảo ta yêu 1 cô gái từng tổn thương
CƯỜI NGHIÊNG NGẢ VỚI TẬP LÀM VĂN 'BÁ ĐẠO' CỦA HỌC SINH LỚP 2
1234567»
Tags Cloud
Dem hat giong tinhyeu cam vo mau,Dai ty di hoc,Cong chua giang ho,Co gai nha giau theo duoi tinh y,Nuoc mat co gai lo lem,
14216818Visit